Thủy Dung và Hàn Dương mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau một tiếng ở đại sảnh, rồi tới 3 giờ chiều - trà chiều bắt đầu.
Ăn hai lần "Thức ăn nhanh" Thủy Dung cảm thấy mình có thể ăn thêm đồ ngọt, cô hào sảng tỏ vẻ về sau cô ăn gì thì Hàn Dương ăn đó.
Trước kia Thủy Dung đã kiêm chức làm phục vụ cơm rồi giúp việc bếp núc cho cửa hàng nhỏ nên khách ở đó không nhiều lắm, mở ở đằng sau trường học nên nếu quanh đó không có tiệm net thì khả năng trong tiệm đến bóng của khách cũng không có.
Vì tiết kiệm đồ ăn nên chủ tiệm chỉ cho người làm ở đó ăn đồ thừa của khách.
Cũng may buổi sáng có làm bánh bao và màn thầu. Thủy Dung thường xuyên ăn màn thầu thừa, bánh bao lạnh, may mắn là cô làm từ 8 giờ đến 11 giờ, chỉ ăn bữa sáng thôi.
Lúc ăn màn thầu lạnh Thủy Dung suy nghĩ, về sau nếu cô có mở cửa hàng làm chủ tiệm thì cô nhất định sẽ làm một chủ tiệm hào phóng, ít nhất không khắt khe về việc đồ ăn thức uống.
Hàn Dương đối với sự "hào phóng" của cô tỏ vẻ không có ý kiến gì, hắn không quá coi trọng thức ăn. Trước mạt thế hắn là tổng tài hào môn - người ngậm thìa vàng trong truyền thuyết sinh ra ở vạch đích bỏ xa người khác vạn mét.
Thế nhưng cuộc sống của hắn không thuận buồm xuôi gió như vậy, tỷ như lúc sinh hắn ra đời mẹ của hắn gặp tình trạng khó sinh. Bác sĩ nói rằng trong hai người chỉ có thể giữ một người.
Cuối cùng hắn ra đời nhưng mẹ ra đi. Hắn trở thành người không mẹ.
Thời điểm đó Hàn mẹ cũng vừa mới 24-25 tuổi, độ tuổi xinh đẹp vô cùng. Hàn mẹ và Hàn cha liên hôn thương nghiệp nhưng vì Hàn mẹ vô cùng xinh đẹp dù cho Hàn cha có chán ghét loại cảm giác ép buộc này nhưng sớm chiều ở chung với người vợ mỹ nhân thì không có chuyện không thích.
Sau đó Hàn mẹ mang thai, Hàn cha tro tàn lại cháy với tình nhân mà trước lúc kết hôn ông quen, chuyện này bị paparazzi phát hiện còn lên báo, Hàn mẹ chịu kích thích nên khó sinh.
Có phải là người không vậy? Hắn không dám nhìn thẳng vào sai lầm của chính mình mà tìm kiếm cái cớ để thoát tội. Hàn Dương lúc ấy chính là cái cớ đó, Hàn cha nói do sinh Hàn Dương ra mới khiến cho mẹ ra đi, cũng may trên Hàn cha còn có ông nội, chính là người sáng lập ra tập đoàn Hàn thị.
Hàn lão gia sao có thể không biết con trai của mình là cái dạng gì? Lập tức tát lên mặt Hàn cha ôm Hàn Dương đi.
Sau đó Hàn cha tái hôn rất nhanh mà Hàn lão gia chỉ toàn tâm toàn ý dốc lòng dạy dỗ Hàn Dương, ông nội thủ đoạn cao minh chỉ cho con trai mình một chút tiền lãi trong công ty, công việc quan trọng trong tập đoàn một chút cũng không cho Hàn cha nhúng tay.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Cứ như vậy, Hàn lão gia nuôi dạy Hàn Dương đến khi 18 tuổi. Khi đó Hàn lão gia cũng đã già, tuổi trẻ không chú ý đến sức khỏe nên bệnh cũ tái phát, ông liền đem tất cả quyền hành và của cải cho cháu trai, chỉ đưa cho con trai một ít.
Mà Hàn cha không biết có phải do túng dục quá độ hay không mà trừ bỏ Hàn Dương thì không có thêm một đứa con nào.
Tổ tiên của nhà mẹ đẻ Hàn mẹ từng làm quan ở Thái Y Viện, đã từng xem qua bệnh của hoàng đế, nghe đồn là có khả năng nhà mẹ đẻ của Hàn mẹ có bí dược làm cho Hàn cha không có thêm đứa con nào nên không thể tranh đoạt tài sản với Hàn Dương.
Đối với người khác thì khoảng thời gian niên thiếu là khoảng thời gian tốt đẹp, còn hắn thì lại cô độc. Hắn được ông nội thiên vị, cũng có tiền tài, nhưng ông nội luôn bận rộn mà hắn lại không được cha mẹ yêu thương, không có một gia đình ấm áp.
Năm 21 tuổi hắn đã đứng vững gót chân ở tập đoàn, ông nội cũng bỏ xuống chấp niệm trong lòng, chỉ trong hai tháng đã nhanh chóng già nua, bệnh trở nặng cuối cùng ông ra đi trong thời tiết gió lạnh thấu xương.
Đây là người thân thiết nhất với hắn đến nỗi mà Hàn cha cũng không thân đến như thế, người là cha hắn mỗi khi nhìn thấy hắn đều coi như cái đinh trong mắt, hận đến nghiến răng.
Hàn Dương biết rõ Hàn cha hận Hàn Dương đoạt đồ của ông, nhưng càng hận hơn là người cha đã qua đời. Hàn cha sợ uy áp trên người Hàn lão gia chỉ có thể nắn miết quả hồng mềm là Hàn Dương, nhưng ông cũng không biết rõ tính tình của Hàn Dương.
Hàn lão gia dạy dỗ Hàn Dương thành người nhìn bên ngoài lạnh nhạt, bên trong vô cùng tàn nhẫn và vô tình, đúng thật là khắc trong xương cốt.
Trước nay Hàn Dương đều không bày tỏ sự thiện chí cho cha của hắn, nhưng hắn sẽ không để lại nhược điểm trong lời nói, thủ đoạn mềm dẻo đều là sở trường của Hàn Dương.
Sau mạt thế Hàn Dương nhanh chóng tiếp nhận sự thật này. Hắn không có người thân họ hàng, nhưng bạn tốt thì có vài người, thổ lộ tình cảm cũng có bất quá bọn họ đều giống như Hàn Dương không dễ chọc, nên tất nhiên không cần đi lo lắng bọn họ.
Người cha đã qua tuổi 50 sống trong nhung lụa chưa bao giờ chịu khổ đột nhiên bị bệnh nặng. Nhưng lúc này còn ai sẽ quan tâm ông có phải là kẻ có tiền hay không? Có phải là cha của tổng tài tập đoàn Hàn thị hay không?
Nhưng thật ra Hàn Dương nể mặt Hàn lão gia nên chiếu cố ông, qua hai tháng ông qua đời.
Đối với việc này Hàn Dương đã tận lực nên hắn không thẹn với lương tâm, chết cũng là do mệnh không tốt. Lúc hắn ra đời không phải nói là mệnh hắn khắc nên làm mẹ chết sao? Hắn cũng cố nhịn qua, bây giờ chỉ có thể dùng mệnh không tốt để giải thích thôi đúng không? (cái chỗ này có thể hiểu là ông Hàn Dương ổng đang mỉa mai cha của ổng kiểu là lúc mà mẹ Hàn Dương qua đời í thì ông cha ổng đổ lỗi là tại Hàn Dương nên giờ Hàn Dương dùng câu này để trả lại cho ông cha này)
Hàn Dương ngồi ở trên sô pha ưu nhã ăn một khối bánh kem Tiramisu, đến một chút bơ cũng không dính lên môi mỏng làm Thủy Dung nhịn không được bắt chước hắn.
Thủy Dung không biết là do Hàn Dương đã được tiếp thu lễ nghi quý tộc, còn tưởng rằng đây là do động vật họ mèo ưu nhã trời sinh, trong lòng hâm mộ một phen.
Cô ăn điểm tâm ngọt nhấn mở màn hình điều khiển hệ thống, mới vừa rồi hệ thống đưa ra nhắc nhở mới cô chưa xem qua.
Vì khách sạn xây dựng lại nên số phòng gia tăng, diện tích lớn, đồng thời tiền nước và tiền linh tinh cũng tăng.
Lúc trước một tháng chỉ có mấy chục tinh hạch thôi, hiện tại gấp đôi: Tiền điện mỗi ngày hai tinh hạch bậc một, tiền nước mỗi ngày một quả tinh hạch bậc một, đồ vật bảo vệ và tiền lương của nhân viên nên bay lên tới hơn 100 tinh hạch một tháng. Trừ cái này ra còn một ít tiền khác thêm vào cũng tầm 5, 6 tinh hạch bậc một.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Cô nhìn chằm chằm số liệu phát hiện ra cộng thêm "tiền lương" (nợ) hơn 50 tinh hạch nữa thì cuối tháng cô phải trả gần 300 tinh hạch bậc một.
Thủy Dung trừu trừu khóe mắt quay đầu thấy Hàn Dương còn chậm rì rì ăn điểm tâm, nhìn bộ dáng tinh tế nhấm nháp làm cho Thủy Dung ngứa hết cả răng.
Cô đoạt tiramisu trong tay, không chê hắn đã ăn qua trực tiếp nhét hết vào trong miệng.
Ăn ăn ăn.. Ăn cái rắm nhen! Tiền lương của hắn sao lại cao như vậy? Hắn xứng sao!
Thủy Dung hận không thể ngay lập tức cho hắn ăn uống không khí để tiết kiệm tiền.
Nhưng.. Thủy Dung là người giữ lời hứa, cho nên..
Về sau gặm bánh mì đi!
Hàn Dương: "..."
Hàn Dương vẫn còn duy trì tư thế ban đầu, ánh mắt dại ra chớp chớp, không phản ứng lại cái người đoạt đồ ăn kia rốt cuộc muốn gì.
"Ăn no không?" Thủy Dung nuốt bánh kem trong miệng, uống một ngụm nước ấm, Hàn Dương - một người con trai thế này thế nhưng lại thích đồ ngọt như vậy? Cô thì thích vị bánh bông lan chiffon có vị ngọt nhàn nhạt.
Hổ không sợ sâu răng ư?
Hàn Dương mím môi quay đầu nhìn cô bằng một đôi mắt tròn xoe ngập nước sáng ngời, ủy khuất dò hỏi.
Thủy Dung bị hắn nhìn có chút chột dạ, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của chính mình. Cô chính là chủ tiệm, chủ tiệm sao có thể sai, chỉ có người làm công như hắn mới sai thôi.
Vì thế cô hùng hổ giống như bánh bao, tự nhận có uy áp mười phần nói.
"Ăn no chưa? Ăn no thì anh đi làm sư tử đá đi!" Trong tiệm chỉ có người máy quét dọn, nấu cơm thì có người máy nấu nướng, đổi khăn trải giường và vỏ chăn thì có người máy giúp việc nhà, những người máy hữu dụng như vậy đều không cần tiền lương hơn nữa hắn đến bây giờ vẫn chưa có giá trị gì. (chắc mẻ quên ổng chở mẻ đi thị trường giao dịch gòi)
Hàn Dương nghĩ thầm đúng là buồn vui bất thường, lòng dạ phụ nữ thật khó đoán.
Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tư thế hắn ăn quá xấu? Hay là hắn bắt chéo chân quá kiêu ngạo?
Haizz! Làm công trả nợ thật quá khó khăn!
Bất quá..
Hàn Dương chớp mắt liền từ hình người biến thành mèo không lớn hơn một bàn tay bao nhiêu.
Mèo đúng là gãi đúng chỗ ngứa so với lúc đầu nhặt về đáng yêu hơn rất nhiều, màu lông sáng hơn không ít.
Mèo kêu meo meo nhảy xuống sô pha, chạy chậm ra ngoài cửa nằm bò ngay vị trí cũ làm bộ chính mình là sư tử đá.
Thủy Dung: "..."
Thủy Dung: "!"
A a a! Tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy sao có thể bị phơi nắng bên ngoài? Sao có thể chịu đựng được gió thu lạnh lẽo!
Nên ngủ thoải mái trên sô pha!
Hàn Dương bị Thủy Dung ôm trở về mắt mèo híp lại cười thầm trong lòng. Hắn không rõ lắm Thủy Dung suy nghĩ gì nhưng hắn biết rõ Thủy Dung thích mèo là đủ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]