Thủy Dung nhìn nhóm tráng hán đứng canh ở hai hàng lồng sắt, tỏ vẻ bất đắc dĩ, ở đây có quá nhiều người, ngoài sáng thì có hơn mười hán tử cao lớn thô kệch, trong bóng tối không rõ có bao nhiêu người nhưng khẳng định không phải ít.
Cô cũng tự hiểu lấy đừng nói là nhiều người to lớn như vậy, dù cho chỉ có một người thôi thì cô cũng không phải là đối thủ.
Hệ thống cho cô vòng bảo vệ để phòng bị những tấn công từ bên ngoài, nhưng cô cũng chỉ có một người, nếu đối phương không trực tiếp giết cô mà đem cô đi nhốt giống như những "nô lệ" kia thì vòng bảo hộ trên người cô sẽ không phản ứng gì.
Haizz, nếu đã tới rồi thì cũng không thể đứng khoanh tay không làm gì. Ở đây nhiều người như vậy nên cô nắm bắt thời cơ móc ra một xấp đơn, khi còn đi học cô cũng đã từng đi phát tờ rơi nên cũng có kinh nghiệm.
Đối với việc phát đơn như vậy đa số mọi người đều cảm thấy mới lạ, do đã ở mạt thế khoảng thời gian dài, cửa hàng nào cũng có hậu đài, giống như ở những năm thập niên 70-80 đi hợp tác xã
Cung Tiêu mọi người mua đồ đều mang tâm lý sợ đắc tội, thái độ của phục vụ cũng vô cùng kém.
Quảng cáo gì đó đều lười không làm, phần lớn cũng chỉ là lập một cái bảng hiệu hoặc là dán tờ giấy viết rõ bán cái gì là được rồi.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Cho nên khi Thủy Dung phát đơn mọi người đều xem nội dung trên đơn vô cùng nghiêm túc.
Thủy Dung đến ngay cả nhóm chủ quán canh giữ "nô lệ" cũng không buông tha.
Ở nơi này cô không làm gì được, nhưng nếu ở địa bàn của cô, có sự trợ giúp của hệ thông cô sẽ có biện pháp giải cứu những người "nô lệ" này.
Với những người khác Thủy Dung chẳng qua chỉ giới thiệu đơn giản tình hình của khách sạn, nhưng nhóm chủ quán này cô giới thiệu vô cùng cẩn thận.
Bởi vì cô nghe được nhóm chủ quán này đều đi đến căn cứ nào đó ở gần đây, mà đi tới căn cứ kia có một con đường nhỏ thông qua đó có thể dẫn tới khách sạn của cô.
Cô sợ hãi đám người hung thần này, sau khi phát đơn xong liền chạy lấy người.
Thủy Dung cũng là người thường, lỡ đâu đối phương cũng muốn bắt cô làm nô lệ thì sao bây giờ?
Đương lúc thị trường giao dịch tiến hành dọn quán lần thứ hai Thủy Dung cưỡi lên lưng lão hổ, chuẩn bị trở về.
Cô đã hoàn thành nhiệm vụ nên không hề áp lực. Trên đường đi cô đem chuyện bản thân sợ hãi nói với Hàn Dương, Hàn Dương trầm mặt trong chốc lát nói.
"Tuy rằng hiện tại pháp luật không còn, nhưng những người xấu đó sẽ không tự tay đi bắt người, do bọn họ cũng muốn ở căn cứ, mà mỗi căn cứ có khá nhiều người thường. Người xấu tuy ác nhưng cũng sợ chọc nhiều người tức giận."
Lão hổ nhìn mặt trời trên cao phiền muộn thở dài. "Cô không phát hiện sao, những người bị nhốt trong lồng sắt đó không có ai vượt qua 25 tuổi? Bọn họ.. Đều là bị gia đình bán."
Sinh tồn ở mạt thế vô cùng ác liệt, dị năng giả và dị hóa giả còn như thế. Huống chi là người thường không có sức chiến đấu gì, hiện tại bọn họ đều sinh hoạt ở tầng chót nhất trong căn cứ, làm một ít việc thể lực hoặc là thủ công sống miễn cưỡng qua ngày.
Bận rộn suốt một ngày còn không đổi được đồ ăn lấp đầy bụng. Cho nên.. Một bộ phận gia đình sẽ bán con của họ cho lái buôn để đổi lấy một ít lương thực, có thể chống chọi qua một đoạn thời gian.
Dùng một chút vật tư là có thể đổi con về. Những lái buôn đó căn bản không cần tốn công bắt người, vừa tốn sức vừa tốn thời gian.
Thủy Dung không thể tin được, sau lại cảm thấy thật đúng là như vậy, thời cổ đại đa số nô tì hoặc ca kỹ đều bị cha mẹ hoặc người thân bán.
Người Trung Hoa trọng hiếu, như vậy.. Người có tư cách quyết định vận mệnh của bọn họ cũng chỉ có cha mẹ.
Tuy rằng đối với loại hành vi này Thủy Dung khịt mũi coi thường, nhưng.. không thể quản. Cô cũng chỉ là một con người, cho dù là xuyên đến cổ đại cô cũng không thể bảo đảm cho an toàn của chính mình, mà đến nơi mạt thế nguy hiểm này cho dù trong tay có chút bàn tay vàng cô cũng không dám xuất đầu lộ diện, những người có thực lực đều tự bảo vệ bản thân, cô chỉ là một người nhỏ bé sao có thể làm gì được.
Nghĩ đến đây tâm tình của cô có chút trầm trọng, nhưng trong đầu lại có một âm thanh nhắc nhở. Là nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, Thủy Dung nhấn mở thời gian hoàn thành nhiệm vụ (chưa quá một ngày đã làm xong),cô nhấn mở dấu chấm than sau đó liền xuất hiện khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ.
[ Khen thưởng hoàn thanh nhiệm vụ: Xây dựng lại khách sạn. Thời gian hoàn thành: 24 tiếng]
Thủy Dung mừng rỡ trước khen thưởng của nhiệm vụ này, cô vẫn luôn cảm thấy số lượng phòng của khách sạn quá ít, căn bản tiếp đãi không được bao nhiêu người, hiện tại không cần tích góp tinh hạch có thể thăng cấp.. Không! Có thêm cơ hội để xây dựng lại, cô rất cao hứng.
Thủy Dung không chút do dự liền nhấn thăng cấp, nhấn xong lại trợn tròn mắt. Cô và lão hổ còn ở bên ngoài, nếu xây dựng thì không thể quay về. Phải làm sao đây? Hay là cô và lão hổ lưu lạc ở bên ngoài một ngày chờ đến khi hoàn thành rồi trở về?
Nhớ đến lần thăng cấp trước có ứng dụng tăng tốc thời gian Thủy Dung liền lập tức nhấn mở dấu cộng nhỏ phía dưới góc màn hình, kết quả phát hiện không chỉ là giá cả đã tăng lại như giá gốc mà không thể dùng được do lần thăng cấp này là khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ.
Thôi! 24 tiếng thì cô vẫn nên đi dạo bên ngoài với lão hổ, đi dạo một ngày một đêm chờ đến khi hoàn thành thì trở về.
Đây là lần đầu tiên cô đi đến nơi xa như vậy thừa dịp này có thể đi xem thế giới ở mạt thế như thế nào, không biết lão hổ có đi được không, một đêm qua hắn chưa chợp mắt. Thời điểm bày bán hắn quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi một buổi sáng nhưng cô biết tuy rằng Hàn Dương chợp mắt trên thực tế là không ngủ, luôn cảnh giác bốn phía.
Haizzz! Đã nói với hắn là bản thân có vật phòng hộ rồi không sợ bị thương nhưng hắn căn bản không nghe.
"Hổ béo ơi, làm sao bây giờ bây giờ chúng ta không thể về nhà anh có nơi nào để đi không?" Thủy Dung nằm sấp xuống ôm lấy cổ của hổ rồi hỏi.
Nếu là ở hình dáng con người cô khẳng định sẽ giữ khoảng cách, nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng trên người lão hổ toàn là lông cô nhìn đến tay chân vô cùng ngứa ngáy không nhịn được muốn sờ.
Hơn nữa lão hổ cũng là do cô ôm về mà nuôi, lúc ở hình dáng người là một chuyện còn ở hình dáng mèo là chuyện khác, tư tưởng yêu quý động vật lông xù đã khắc sâu trong xương cốt của cô."Trở về không được? Ý gì vậy?" Nói không đầu không đuôi như vậy làm Hàn Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã ở trên lưng hắn lâu như vậy nên việc ôm cổ không phải là cảm giác quá thân mật nhưng.. da lông của hắn rất dày, lúc vuốt ve có chút cảm giác nhưng nếu không làm gì thì hắn không mẫn cảm như vậy.
Thủy Dung lại thở dài, "Sau khi chúng ta rời đi trong tiệm đã bắt đầu xây dựng thêm, một ngày sau mới hoàn thành, từ giờ đến mai vào thời gian này chúng ta mới có thể về, anh.. Có nơi nào để đi không?"
Cô cũng không biết Hàn Dương có nơi nào quen thuộc để dừng chân hay không, lúc trước cô nhặt đối phương thì hắn ở trong bộ dáng đáng thương làm người khác đau lòng.Hàn Dương vừa cất bước liền cứng đờ nhưng lại che giấu đi.
"Đương nhiên tôi cũng có nơi để ở, chủ tiệm đã từng nghe đến căn cứ" Tới này "(1) chưa?" Đó là căn cứ tôi ở lúc trước, về sau tôi lưu lạc khắp nơi nên không có chỗ ở cố định, lại ở trạng thái thú nên thường xuyên ngủ ở bên ngoài, nếu cô cảm thấy hứng thú thì chúng ta đi căn cứ "Tới này", căn cứ tuy rằng không lớn nhưng an toàn, hơn nữa cũng gần với khách sạn chúng ta, buổi sáng ngày mai rời căn cứ thì giữa trưa có thể trở lại khách sạn. "
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
(1): Tới này ở phần convert nó vẫn để thế nên tui giữ nguyên luôn nha.
Hàn Dương bị thương là do bị đồng đội đánh lén. Bởi vì lúc đó hắn đánh nhau với thực vật biến dị cấp năm một ngày một đêm dẫn đến kiệt sức, kết quả còn bị đồng đội mình tin tưởng ở đằng sau đâm một nhát, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì đối phương sẽ đâm một nhát tổn thương đến nội tạng, vết thương trên đùi tuy nghiêm trọng nhưng không trí mạng, quả nhiên.. tai nạn để lại ngàn năm? Hàn Dương sao có thể tha cho tiểu nhân lòng lang dạ sói kia một con đường sống!
" Căn cứ? "Thủy Dung nghe từ này cảm thấy mới lạ, lúc xem tiểu thuyết thường xuyên đọc thấy quá trình xây dựng căn cứ ở truyện mạt thế, cô cảm thấy dáng vẻ hẳn là khá tương tự với các thành trì ở thời cổ đại, giống như một quốc gia thu nhỏ.
" Đi thôi, chúng ta đi tới căn cứ "Tới này" xem chút đi!"
Tới này? Tên căn cứ rất có ý nghĩa nha. Chắc là có ý nếu muốn chọn căn cứ thì hãy tới căn cứ này sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]