Tống Ngọc Thiện vốn một mực tin tưởng vào côn pháp của mình, thế nhưng nàng cũng chẳng thể nào ngờ, chuyến đi săn hôm nay lại khiến nàng gặp phải cảnh trớ trêu.
Côn pháp của nàng quả thực không tệ, nhưng dã thú đâu có đứng yên chờ ngươi vung côn lao tới, hễ thấy bóng gậy vung lên là chúng đã co giò chạy mất rồi.
Lũ chúng tinh ranh khôn khéo vô cùng, nàng còn chưa kịp áp sát, chúng đã chạy biến không còn thấy tăm hơi.
Liên tiếp gặp phải tình cảnh con mồi chạy mất dạng trước cả khi mình kịp đến gần, Tống Ngọc Thiện không khỏi có chút nản lòng.
Lúc này nàng mới nhận ra, vác côn đi săn là một ý tưởng ngớ ngẩn đến mức nào. Dẫu cho côn pháp của nàng có nhanh như gió cuốn, thì cây côn cũng chỉ dài có từng ấy, tốc độ của nàng lại chẳng bì được với con mồi. Ngay cả khi vận dụng côn khí, hiệu quả cũng chẳng lớn lao gì vì khoảng cách quá xa.
Tống Ngọc Thiện hiểu rõ mình còn thiếu sót trong lối đ.á.n.h chủ động tấn công và cần nhanh chóng tiếp cận kẻ địch.
Côn là loại vũ khí không có lưỡi sắc, dùng để phòng thân thì rất tốt, nhưng sức sát thương lại không đủ.
Đặc biệt là tật phong côn pháp vốn nổi danh về tốc độ, nên cường độ tấn công lại càng yếu thế.
Thêm vào đó, bản thân sức lực của nàng cũng không có gì nổi trội, một đòn đoạt mạng là chuyện vô cùng khó khăn. Nếu trong tình huống đi săn thế này, con mồi một lòng muốn chạy trốn, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5076149/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.