Dù sao cũng là tiểu yêu đã khai trí, không thể không học hành được.
"Đại Bạch, Tiểu Quýt Béo!"
Đang ghé mình trên lan can cạnh nhà bếp chảy nước miếng, ngỗng Đại Bạch và Tiểu Quýt Béo quay đầu lại, chỉ thấy vị chủ nhân hòa ái dễ gần của chúng không biết từ chỗ nào đã lấy ra giấy bút.
"Ta còn chưa kiểm tra bài học hôm qua đâu đấy!" Tống Ngọc Thiện mỉm cười nói: "Còn một lúc nữa mới tới giờ cơm, vừa hay để ta kiểm tra các ngươi một phen."
Ngỗng Đại Bạch sững sờ, hôm nay phải ra ngoài, thành ra sau buổi học hôm qua nó có ôn bài được chút nào đâu.
Nghe nói chuyến đi này phải đi rất xa, nó ngay cả cái túi đeo nhỏ yêu thích nhất cũng không mang theo, còn sách vở thì đã vứt hết cả ở trong phủ rồi.
Dù có ham đọc sách đến mấy, bài kiểm tra bất thình lình thế này vẫn khiến Ngỗng Đại Bạch thấy nghẹn họng.
Mấu chốt nhất là nếu làm bài kém, phần thưởng tiền đồng của tháng này sẽ bay biến.
Tiểu Quýt Béo định giở trò dễ thương để lấp l.i.ế.m cho qua: "Meo ô~"
Tống Ngọc Thiện nhét cán bút vào móng vuốt của nó: "Viết đi nào!"
Ngỗng Đại Bạch biết không trốn thoát được, đành bất đắc dĩ cầm lấy bút.
"Chép lại bốn câu « Tam Tự Kinh » đã học ngày hôm qua."
Ngỗng Đại Bạch c.ắ.n đầu bút, gắng gượng viết được hai câu rưỡi, còn mấy chữ thì chỉ vẽ vòng tròn vì đã quên mất viết thế nào.
Tiểu Quýt Béo chần chừ mãi không chịu hạ bút, một giọt mực nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5076147/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.