Ánh mắt đ.á.n.h giá của Tống Ngọc Thiện quá đỗi rõ ràng, khiến hai người đang trò chuyện cũng phải nhìn sang.
Trương Huống lòng đầy nghi hoặc, đã thấy người đồng hương đối diện mình lập tức cúi gằm đầu xuống, cho rằng người đồng hương này quen biết vị cô nương anh tư hiên ngang kia, trong lòng có chút không đồng tình với thái độ vô lễ của hắn đối với một cô nương: "Hứa huynh?"
Hứa công t.ử hai chân run bần bật, chẳng còn cách nào khác đành phải đứng dậy, mắt cũng chẳng nhìn về phía cầu thang mà chắp tay: "Tống tiểu thư, trước đây là ta đường đột, vô cùng xin lỗi, hiện giờ ta chỉ một lòng đèn sách, không còn suy nghĩ nào khác."
"Ngươi là vị nào?" Tống Ngọc Thiện ngơ ngác khó hiểu.
Người này là ai? Sao lại nói những lời khó hiểu như vậy, cứ như thể nàng có ý đồ gì với hắn không bằng!
Hứa công t.ử kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Ta là Hứa Nghiệp ở thôn Du Thụ!"
"Ồ, không quen biết, có lẽ ngươi nhận nhầm người rồi." Tống Ngọc Thiện đáp.
Hứa Nghiệp như bị sét đ.á.n.h ngang tai.
Tống Ngọc Thiện lại liếc nhìn vị Trương công t.ử này, quả thực chẳng có điểm gì nổi bật, nàng bèn chán nản xoay người xuống lầu: "Kim thúc, ta về phủ trước đây."
"Vâng! Trưa ta lại về nấu cơm trưa cho ngài!" Kim Đại nói.
Tống Ngọc Thiện dắt theo một con ngỗng và một con mèo rời khỏi Phúc Mãn trai.
Lúc này trên lầu hai của Phúc Mãn trai, Hứa Nghiệp ngây ngẩn lẩm bẩm: "Nàng thế mà lại không biết ta là ai!"
"Hứa huynh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037229/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.