Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, Tống Ngọc Thiện lại đến Lỗ phủ.
Quản gia nhà họ Lỗ tiếp đón nàng.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, quản gia Lỗ phủ đã vội vàng xin lỗi trước:
"Tống tiểu thư, hôm qua tiểu thư nhà ta bệnh tình lại trở nặng, sáng sớm lão gia đã đưa phu nhân và công tử tiểu thư lên thuyền đến quận thành cầu y rồi. Quà Tết năm nay chỉ có thể do lão nô thay mặt gửi, thất lễ rồi."
Mặt quản gia Lỗ phủ lộ vẻ mệt mỏi, mắt có tơ máu, vừa nhìn đã biết đêm qua không ngủ ngon.
Tống Ngọc Thiện đưa lễ vật xong lại hay tin dữ. Trên đường trở về, lòng nàng trĩu nặng.
Lỗ Quân Lan tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng một tuổi, đáng lẽ ra phải là tiểu thư được cưng chiều, cơm no áo ấm, đáng tiếc từ trong bụng mẹ đã mang chứng hư nhược, suốt ngày bị bệnh tật giày vò.
Viên Thư Nương muội muội vì quy củ khuê phòng mà không ra khỏi nhà. Còn Quân Lan tỷ tỷ thì do thân thể quá yếu, dính chút gió cũng phát bệnh, chỉ có thể tịnh dưỡng ở phủ.
Số lần Tống Ngọc Thiện gặp nàng có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng ấn tượng về dung mạo thanh nhã, khí chất như kiều lan vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức.
Mỗi mùa đông, đối với Quân Lan tỷ tỷ mà nói, đều là thời khắc hiểm yếu.
Lỗ gia đã cho người đóng thuyền từ mấy năm trước. Mọi vật dụng trên thuyền đều được làm hết sức tiện nghi, chỉ để đưa tiểu thư sang quận thành trị bệnh cho an toàn.
Thuyền vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037218/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.