"Sư phụ, người nói gì vậy? Người mới bảy mươi lăm tuổi, Thối Thể Kỳ thọ được trăm tuổi, người ăn nhiều trứng ngỗng vào, dưỡng thân thể thật tốt, biết đâu còn có thể sống thọ đến bằng hai ba đời con vậy!" Tống Ngọc Thiện nói.
Bà bà bề ngoài trông có vẻ ốm yếu, thực chất thân thể cường kiện lắm, ở huyện Phù Thủy này chẳng ai đánh lại bà bà cầm gậy quải trượng đâu!
Hoa bà bà mỉm cười, không phản bác, chỉ múc thêm vài muỗng trứng hấp cho nàng.
"Mau ăn đi. Ăn xong thì theo ta học 《Tật Phong Côn Pháp》, càng sớm có năng lực tự bảo vệ mình thì càng tốt." Hoa bà bà nói.
Tống Ngọc Thiện nghe vậy gật đầu: "Sư phụ, con đã mong chờ ngày này từ lâu rồi, chỉ là, hôm nay con tiến giai xong, không khống chế được lực, cây trúc côn này..."
Hoa bà bà nhìn thấy trúc côn đã nứt toác đầu thành tám nhánh, bất đắc dĩ nói: "Lát nữa lại vào rừng trúc chặt một cây khác, lần này chọn cây nào có tuổi đời lâu hơn một chút."
Tiếng khóc than ngoài tiệm chẳng hề ảnh hưởng đến một già một trẻ dùng bữa luyện côn.
Lần này xem Hoa bà bà biểu diễn lại 《Tật Phong Côn Pháp》, Tống Ngọc Thiện đã có cảm giác hoàn toàn khác.
Hoa bà bà cố ý chiếu cố thị giác của nàng, động tác thi triển chậm rãi rõ ràng. Tống Ngọc Thiện đã luyện côn pháp căn bản thuần thục, đã vô cùng quen thuộc. Vừa nhìn là nàng đã nhận ra, tất cả những chiêu thức cơ bản đều ẩn hiện trong bộ pháp này, hiện diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037199/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.