"“Quả thực là thần kỳ a~!" Tống Ngọc Thiện cảm thán.
"Thiên Nhãn trời sinh đối với con người mà nói cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Có một đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ thần, nhưng lại không có năng lực tự bảo hộ, vậy thì chẳng khác nào là tai họa."
Hoa bà bà vẻ mặt đầy cảm xúc: "Con thử nghĩ xem, nếu ta không bước lên con đường tu hành, lại có một đôi mắt như vậy, kết cục sẽ ra sao? Ta đã tính là người may mắn trong số đó rồi. Những người trời sinh Thiên Nhãn vốn đã hiếm gặp, mà trong số ít đó, có thể bước vào tu đạo lại càng ít hơn. Phần lớn đều là cả đời phải gánh chịu tai họa, người đời ngu muội sợ hãi loại năng lực này, bèn gọi đó là quỷ nhãn."
Tống Ngọc Thiện cũng không ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Nàng từng bị gán cho cái danh sát tinh, sư phụ cũng bị gọi là quái nhân, quỷ bà. Tất cả chẳng qua là vì người ta ngu muội, vô tri, luôn thích nhằm vào những kẻ không hòa hợp với số đông.
Buổi chiều, khi ôn lại các chiêu thức côn pháp đã học trước đây, Tống Ngọc Thiện vẫn còn suy nghĩ về Thiên Nhãn mà bà bà đã nói.
Không phải vì điều gì khác, chủ yếu là nàng liên tưởng đến Kim thúc.
Phản ứng của hắn hôm nay khi nghe tin Ngỗng Đại Bạch khai mở linh trí, không thể nói là giống hệt Hoa bà bà, chỉ có thể nói là như một khuôn đúc.
Dường như hắn cũng nghi ngờ về chuyện khai trí ba năm này.
Suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037190/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.