Tống Ngọc Thiện xoa xoa mũi, trước tiên đặt nó xuống, sau đó dùng thủ pháp ôn hòa mà mời nó ra ngoài: "Được rồi, tạm thời ngươi đã qua cửa."
Đêm đó, sấm sét vang trời, gió mưa dữ dội. Tống Ngọc Thiện nằm trên giường, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về con ngỗng Đại Bạch trong nhà.
Bà bà từng nói, yêu quái bản tính hoang dã, không dễ dạy bảo, càng không dễ thân cận. Con ngỗng Đại Bạch này vốn là gia cầm nuôi trong nhà, chắc dã tính cũng không đến mức nào.
Một con phàm yêu mang bản thể là ngỗng, đối với nàng mà nói không có bất kỳ mối đe dọa nào. Hơn nữa, đây lại là con ngỗng do phụ thân để lại, chi bằng thử nuôi dưỡng.
Vả lại, trong nhà có một yêu vật trông cửa, sau này nàng ra ngoài cũng chẳng cần lo lắng nhà bị kẻ trộm ghé thăm.
Ngỗng Đại Bạch dù không đánh lại được, cũng có thể nhớ mặt kẻ trộm.
Chờ mưa tạnh, nàng sẽ dẫn ngỗng Đại Bạch đến cho bà bà xem. Nếu nó thật sự chỉ là một con phàm yêu mới khai trí ba năm, thì sẽ giữ nó lại trông nhà.
------
Ngày hôm sau, mưa vẫn chưa dứt, so với đêm qua đã nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ còn tí tách rả rích.
Phụ thân thường nói, những ngày như thế này nên pha một ấm trà nóng, nghe mưa, đọc sách, là lúc tâm hồn tĩnh lặng nhất.
Ông còn đặc biệt sắp xếp một nơi như vậy trên gác lửng của hiệu sách, một nơi lý tưởng để ngắm mưa qua khung cửa sổ mà thưởng trà.
Hôm nay, người ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037187/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.