Khi chạy đến cổng trường, Cố Bắc Hoài vừa vặn lái xe tới, xe còn chưa dừng lại, Nam Tương Uyển đã chạy tới, mở cửa xe chui vào trong.
Cố Bắc Hoài không nhịn được cười: "Mong chờ như vậy?"
Nam Tương Uyển hai má hưng phấn đỏ bừng, "Đúng! Nhất định là sẽ rất đáng kinh ngạc!
Cố Bắc Hoài: "Còn 5 tiếng đồng hồ nữa mới phóng, còn cả nghi thức tiễn biệt, em vội vàng cái gì?"
Nói như vậy nhưng bản thân Cố Thiên Vương cũng rất mong chờ, anh chưa bao giờ trực tiếp thấy bãi phóng.
Nghe nói lần này có rất nhiều người đến hiện trường xem, tất cả các nền tảng trực tuyến lớn đều cử một số người đến, phóng viên chất đống, hầu như ai cũng có máy quay.
Hai người họ phải trải qua các tầng lớp kiểm tra, có một số thứ không thể mang đến nơi tập trung đông như vậy, vẫn có lợi khi có trưởng bối là nhà nghiên cứu như Cố Bác Nghĩa, ông tìm người hướng dẫn tốt nhất và vị trí gần nhất cho hai người họ.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa cộng với tắc đường, Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài tới nơi đã là chín giờ tối.
Buổi lễ sắp bắt đầu!
Từ một khoảng cách xa, Nam Tương Uyển đã nhìn thấy rất nhiều người vội vã đi qua lại, máy ảnh được sắp xếp ngay ngắn và một số phóng viên đang điều chỉnh thiết bị.
Những người xung quanh đều là những người thuộc tầng lớp ưu tú, trên ngực treo thẻ bài, trên mặt tràn đầy chờ mong.
Nam Tương Uyển nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất cứ ai mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-tai-la-dai-boss/4017665/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.