Lúc này, bên ngoài trường học, Khung Lan và Nam Triều Dương đã kết thúc một ngày vui chơi. 
Họ đến quảng trường Thiên An Môn vào buổi sáng, leo lên Vạn Lý Trường Thành vào buổi chiều, nhìn thấy sông núi vĩ đại và sự thịnh vượng của quê hương. 
Khung Lan rất hài lòng, Nam Triều Dương cũng có cảm giác thành tựu. 
Hai người quyết định đi ăn chút gì đó rồi mới quay về, thỉnh thoảng cũng nên đi ăn đồ ăn ngoài nhà ăn nếm thử món ngon của đế đô. 
Nam Triều Dương đưa cô đến một nhà hàng thịt nướng nằm khuất trong ngõ sâu, hơn mười giờ tối vẫn đông nghịt người. 
Khung Lan cảm thấy rất mới lạ, cô vươn cổ nhìn xung quanh. 
Nam Triều Dương: “Vào đi, trễ là hết chỗ đó, nhà hàng này vào giờ cao điểm phải xếp hàng chờ hai tiếng!” 
Khung Lan: “Nổi tiếng như vậy sao?” 
Nam Triều Dương: "Ừm!” 
Khung Lan đang nhìn vội vàng bước vào, vì đi quá nhanh mà đế giày cô nứt toác ra. 
Đây là giày của cô, cô không đi đôi giày do học viện quân sự cấp, vì cô phân biệt rõ ràng giữa đi chơi và huấn luyện. 
Nam Triều Dương sững sờ, khi anh nhìn bóng lưng của Khung Lan, vẻ mặt của anh vô cùng phức tạp. 
Cô ấy đi bộ với anh cả ngày trong đôi giày này? Anh lại nhìn đôi giày của mình, Nam Triều Dương không phải đi giày quân sự mà là một đôi giày thể thao cha mẹ mua cho anh, mấy nghìn tệ, nghe nói giá lại tăng nữa. 
Ai đã đề xuất ý tưởng đi bộ từ Đại học Quốc phòng đến Quảng trường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-tai-la-dai-boss/4017612/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.