Mấy người già ở xa tụ tập thành cụm, xưa nay người già dậy sớm tụ tập uống trà đánh cờ trước bình minh.
Lúc này, đám người già cười càng lúc càng lớn, tiếng cười sảng khoái vang vọng trong đại viện.
“Công Tấn đã gặp phải kẻ thù của mình haha!”
“Nhân tiện, lão Tân, cháu gái của ông thực sự được đó!
" Thế hệ đầu tiên có hai con hổ con, đến thế hệ hiện tại lại có một con cáo nhỏ và một con sư tử nhỏ”
“Làm người không được sao? Nhất định phải lấy động vật so sánh sao?”
Lão Tân cũng nhìn đến nơi đó, Công Tấn đã bị áp chế không còn chút khí lực phản kháng, bị treo ngược ở trên cây kia với vẻ mặt cam chịu.
Mà thủ phạm, Nam Tương Uyển, dường như đã nhận được chút cảm hứng từ ông ngoại, cô rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Thấy đã gần đến giờ, lão Tân đứng dậy hô: “Nam Tương Uyển, về nhà ăn sáng đi!”
Nam Tương Uyển lập tức ném cây gậy trong tay, đi theo ông ngoại về nhà.
Công Tấn đáng thương nhìn Cố Bắc Hoài: “Cáo, cậu không được rời đi.”
Cố Bắc Hoài: “Hôm qua Nam Nam có thể treo nửa giờ, cậu liền nhịn không ăn sáng một bữa thử đi?”
Công Tấn: “Có ăn sáng hay không không quan trọng. Mình đã 25 tuổi rồi mà còn bị treo trên cây, mặt mũi mình sẽ mất hết!”
Cố Bắc Hoài nhìn anh một cái,rồi không chút do dự rời đi.
Công Tấn: “…”
Hết rồi, hiện tại anh chỉ có thể tự nghĩ biện pháp cởi trói.
Lần đầu tiên anh cảm thấy hai tay mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-tai-la-dai-boss/4017534/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.