Mặt khác, Hồng Ưng không tức giận như Âm Tôn.
Cô chống tay lên cằm và nhìn cấp dưới của mình với một chút tinh nghịch.
Hồng Ưng: “Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào?”
Âm Tôn bị động tác lừa gạt của nàng làm cho bối rối, nhưng vẫn dũng cảm trả lời: “Hủy chức tham mưu, ném vào biển tinh tú, để hắn tự mình chống đỡ!”
Hồng Ưng cười đứng dậy sắp xếp hồ sơ: “Ta cho ngươi an bài nhiệm vụ, chủ hạm tàu Titan tài nguyên sắp cạn, trong vòng ba ngày tìm một ngôi sao, đi thu thập tài nguyên đi.”
Âm Tôn lộ ra biểu cảm kỳ lạ: “Vâng!”
Anh ta đứng dậy và hành lễ sau khi chào theo kiểu quân đội, sải bước ra khỏi phòng họp.
Khi bóng lưng của Âm Tôn biến mất ở cửa, động tác trên tay của Hồng Ưng dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía một góc: “Ra ngoài đi.”
“Hì hì!” Ngô Tinh vênh váo đi ra, cười vẫy vẫy tay: “Đừng tức giận, tôi không cố ý nghe lén.”
Hồng Ưng quay người và đối mặt với anh ta: “Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng có luôn tùy ý bẻ khoá hệ thống.”
Ngô Tinh: “Không bẻ khóa thì không bẻ khóa, nhưng định đuổi tôi thật sao? Tôi rất buồn nha!”
Bốp!
Hồng Ưng đập tài liệu trong tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Còn nói chuyện với tôi nữa, tôi giết anh!”
Ngô Tinh bĩu môi: “Đánh chết thì chết."
Hồng Ưng mặt không biểu cảm, nhặt tài liệu và sải bước ra khỏi phòng họp.
Ngô Tinh đứng yên, với nụ cười trên môi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-tai-la-dai-boss/4017376/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.