Lan Thiên Hữu nhặt chiếc chìa khóa với vẻ mặt sững sờ, như thể anh ấy vừa mới bước vào thế giới này với vẻ mặt ngây thơ.
Quan Lương Triết phấn khích nhảy lên: “Chà! Chà! Anh Tiểu Lan thật tuyệt vời!”
Cát Đông Tuyên thờ ơ: “Tôi chưa bao giờ thấy một người may mắn như vậy!”
Sa Linh: “Chỉ số may mắn này cũng quá cao rồi.”
Cố Bắc Hoài cầm chìa khóa, cắm nó vào lỗ khóa và xoay nó.
Cạch!
Ổ khóa lớn trên cửa mở ra.
Bốn tiểu phế vật cổ vũ tại chỗ, tung tăng ôm nhau, sàn gác rung chuyển kêu kẽo kẹt.
Bốn người vốn đã kinh hãi lúc này tương đối yếu ớt, vừa nghe thấy thanh âm lại sợ hãi, nhất thời không dám động.
Nam Tương Uyển thậm chí không thèm nhìn họ, cứ thế bước vào phòng.
Căn phòng nhỏ rất tối tăm u ám, trên giường cũng không có lấy một cái đệm, chỉ có một mảnh vải rách dùng làm ga trải giường, trải ở giường trên.
Giường bên dưới không có chăn đệm, giấy kiểm tra và đồ dùng học tập khắp nơi.
Chỗ ở quá nhỏ, hai đứa chỉ có thể dùng một giường làm bàn, giường còn lại vắt vẻo mà ngủ.
Cố Bắc Hoài nhặt một cây bút, nhưng ngòi bút đã bị nứt và hai đứa trẻ vẫn đang sử dụng nó.
Sa Linh: “Điều kiện quá khắc nghiệt!”
Cát Đông Tuyên: “Không có đệm sao? Chỉ là một miếng giẻ thay cho chăn bông thôi sao?”
Quan Lương Triết chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy, bất lực.
Lan Thiên Hữu lục tung đống giấy tờ trên giường và tìm thấy một cuốn sổ cũ nát.
Ngay khi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-tai-la-dai-boss/4017371/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.