Ngày hôm sau, Nam Tương Uyển ở trên giường tỉnh lại, cô mơ màng mở mắt ra, không nhớ rõ ngày hôm qua tại sao mình lại ngủ quên mất.
Cô đã làm gì vậy?
Cô hình như đang hỏi ông ngoại một số câu hỏi, và sau đó...không còn sau đó nữa.
Lúc này, thanh âm của ông ngoại từ ngoài cửa truyền vào: “Nắng tới mông rồi còn ngủ!”
Nam Tương Uyển từ trên giường ngồi dậy, đầu tóc rối mù, cô nhìn điện thoại, đã 11 giờ trưa.
Sau khi chải chuốt xong đi tới bàn ăn, ông ngoại lại bắt đầu mắng: "Cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ!”
Nam Tương Uyển cố gắng phớt lờ tiếng mắng, hai mắt hướng ra phía cửa sổ: "Ông ngoại, bên ngoài tuyết rơi rồi!"
Tân Lão: "Ừm..."
Nam Tương Uyển nhanh chóng nhặt cơm lên: "Ăn xong cháu sẽ ra ngoài chơi ném tuyết."
Tân Lão: "Nhìn xem có ai từng này tuổi còn đi nghịch tuyết như cháu không? Mấy đứa nhỏ nhỏ trong tiểu khu thì giờ này đang đi học, trạc tuổi cháu thì còn mải bận rộn đi học đi làm, chỉ có mỗi cháu vẫn có tâm tư đi nghịch tuyết!"
Nam Tương Uyển nhịn không được cúi gằm đầu xuống ăn thức ăn, hoàn toàn phớt lờ tiếng mắng của ông mình.
Thấy cô không có phản ứng, Tân lão lại nói: "Nói chuyện với cháu ta thà nói với đầu gối còn vui hơn!"
Nam Tương Uyển luôn cảm thấy hôm nay ông ngoại cô nói nhiều lắm.
Chuyện này thật tốt, tính cách ông đang càng lúc càng trở nên vui vẻ hơn rồi.
Phù!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-dai-lam-dai-boss/3343668/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.