Nam Tương Uyển đã luyện quyền xong, chỉ còn đủ thời gian để cô đi tắm cho bớt mồ hôi.
Vừa bước vào phòng tắm, cô sững người.
Không mang quần áo để thay.
Lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, một bộ quần áo thể thao đưa tới.
Cố Bắc Hoài: "Lấy của tôi đi, sạch đó, hơi rộng xíu.”
Vốn là anh chuẩn bị cái này cho mình, dù sao anh cũng có thói quen tập thể dục buổi sáng.
Bây giờ anh có vết thương trên khắp cánh tay, không thích hợp để vận động, nó sẽ bị rách.
Cứ để lại cho Nam Tương Uyển vậy
"Cảm ơn!”
Nam Tương Uyển cầm lấy quần áo, đóng cửa đi tắm.
Cố Bắc Hoài lặng lẽ canh giữ cửa, cho đến khi nghe thấy tiếng nước cũng không rời đi.
Đôi mắt anh sâu thẳm.
Mất bao lâu để trưởng thành hả nhóc?
20 phút sau.
Nam Tương Uyển lắc lắc mái tóc khô đi ra, Hoàng Thạch ở tầng dưới đã gọi cô ấy ăn sáng rồi!
Khi ra đến sân, cô nhìn thấy thiên thạch trốn đằng xa, dùng thân hình khổng lồ màu trắng của nó chặn lại.
Nam Tương Uyển nhìn con chó trắng và chạy lon ton đến vọng lâu trong sân.
Hoàng Thạch đã làm một bữa sáng rất thịnh soạn, và phục vụ đủ loại món ăn phụ mà anh ấy đã tự tay làm.
Ngoài ra còn có rất nhiều thịt và các loại ngũ cốc khác nhau, chất đầy bàn!
Cố gắng làm cho Nam Tương Uyển ăn thật ngon và no!
Lúc này Cố Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hien-dai-lam-dai-boss/2717362/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.