Kiêu Chiến và Vân Miên đều không phản đối.
Mưa quá to, gió quá mạnh, trời tối đen như mực.
Nếu lúc này kiên quyết xuất cốc thì chắc chắn đây không phải là hành vi sáng suốt.
Vân bà bà nhìn cũng không phải là người xấu, nếu tá túc ở nhà bà ta một đêm, sáng sớm mai sẽ rời cốc thì sẽ tốt hơn.Vân Miên có chút lo lắng, Kiêu Chiến vốn cẩm y ngọc thực, làm sao có thể ở một nơi đơn sơ tồi tàn được?Ba người đều ướt như chuột lột, Kiêu Chiêna bất chấp nam nữ khác biệt kiên quyết ôm Vân Miên vào lòng vì nàng che mua chắn gió, hắn kề sát bên tai, nhẹ nhàng hỏi:" Có lạnh không?"" Không lạnh." Vân Miên cảm thấy Kiêu Chiến thật tốt, nước mưa lạnh lẽo tạt hết vào người hắn, mà nàng thì được bảo hộ trong lòng ngực ấm áp của hắn.Chờ ra khỏi cốc, nàng nhất định sẽ hảo hảo báo đáp hắn, nhanh chóng tìm cách chữa khỏi bệnh kín của hắn, sớm làm hắn có con nối dòng.Không lâu sau, hai con voi dừng trước một căn nhà gỗ nằm ở cuối cốc dã tượng.
Cả ba nhanh chóng leo khỏi lưng voi cùng đi vào căn nhà gỗ." Nhà cửa đơn sơ, chỉ có hai gian phòng, nhị vị nghỉ tạm một đêm vậy." Vân bà bà đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:" Lão thân lau khô người trước, trong phòng bếp có ấm nước nóng, nhị vị dùng tự nhiên."" Vân bà bà có cần ta giúp không?" Vân Miên cho rằng Vân bà bà bị mù, sinh hoạt đi lại không tiện." Không cần đâu, lão thân đã quen rồi.
Các ngươi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hau-cung-duong-dai-lao/4600756/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.