"A ?" Ăn có thể ăn bậy, xiêm y không thể cởi bậy được.
Vân Miên hoảng hốt, hoàng thượng muốn thoa thuốc cho nàng sao? Này, xong rồi, xong rồi, nàng sắp chết rồi." Bệ hạ, ta tự mình thoa thuốc, ngài mau trở về đi." Vân Miên trong lòng cầu khẩn Kiêu Chiến mau mau rời khỏi đây, bổn tiên nữ không bị thương, không cần thoa thuốc.
Ai ~~~ nàng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không đụng tới ngươi.” Kiêu Chiến ngữ điệu dứt khoát, chân thật, đáng tin, hoàn toàn không có bất cứ ý đồ nào cả.
Hắn không có ý nghĩ nào khác, hắn chỉ lo lắng cho thương thế của Vân Miên.Vân Miên lau mồ hôi một phen, kiên quyết nói: " Bệ hạ, ta là một nữ nhi chưa xuất giá, ngài như vậy, sau này làm sao ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác.
Mời ngài mau trở về đi, vết thương nhỏ này không có gì đáng phải lo lắng cả."Ánh mắt Kiêu Chiến dừng trên tấm chăn đang đắp trên mông nàng, không chớp mắt hỏi:" Ngươi cự tuyệt trẫm?"" Phải a, chẳng lẻ ta cự tuyệt không rỏ ràng sao?" Vân Miên nhỏ giọng đáp, bệ hạ một hồi muốn nàng leo cây, một hồi muốn nàng thoa thuốc, một hồi lại gặm nàng ngón tay, hiện tại còn định thoa thuốc trên mông nàng.
Trái tim nhỏ bé của nàng sắp không chịu nổi rồi.“Xem ra là trẫm đã xen vào việc người khác rồi, nàng tự mình thoa đi.
Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, không cần đến Long Tê cung." Kiêu Chiến để kim sang dược xuống giường, vẻ mặt lạnh băng, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hau-cung-duong-dai-lao/4600745/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.