Vân Miên xăng tay áo lên, hai tay ôm thân cây đại thụ leo lên, nhưng thân cây quá lớn, nàng không thể ôm hết được, chỉ có thể di chuyển từng chút từng chút lên, trông giống như một con sâu lông khổng lồ đang bò.Nhìn bộ dáng của nàng thật khiến người khác không thể nhịn cười được.
Tùy tùng cùng ám vệ của Kiêu Chiến nhịn cười đến mức đau cả bụng.
Nhưng rốt cuộc bệ hạ không cười, bọn họ muốn cười lại không dám cười.Kiêu Chiến thật lòng không có ý trêu chọc Vân Miên, hắn nhận thấy Vân Miên không thể nào leo lên cây cao hai trượng được, hắn rất tò mò vừa rồi làm thế nào mà nàng lên trên cây đại thụ đó được.Nhìn một hồi, Kiêu Chiến không đành lòng để nàng tiếp tục leo nữa, hắn định mở miệng thì ngay lúc đó thị vệ mang một cây quạt tròn từ tròng bụi hoa dâng lên Kiêu Chiến, bẩm: “ Bẩm bệ hạ, thuộc hạ tìm thấy một cây quạt trong bụi hoa, hoa văn sống động y như thật, thỉnh bệ hạ xem qua.”Vân Miên nghe xong, lập tức sợ hãi té từ trên cây xuống.
Lần này không có Kiêu Chiến đỡ, nàng té đau thê thảm.Cố nhịn đau, Vân Miên đứng dậy đi tới trước mặt Kiêu Chiến, vươn tay nói: “Bệ hạ, cái quạt này là của ta, thỉnh bệ hạ trả lại cho ta.”“ Leo được lên cây, trẫm sẽ trả lại cho ngươi, còn không leo lên được quạt này liền sung vào quốc khố.” Kiêu Chiến chăm chú nhìn cây quạt, cây quạt này thật sự rất độc đáo.Hắn theo bản năng lắc lắc cây quạt một cái liền có vài bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hau-cung-duong-dai-lao/4600741/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.