Nhận thấy thân thể mình thay đổi sau khi uống xong ly rượu kia, Kiêu Chiến cầm bình tiên nhưỡng lên một hơi uống cạn hết số rượu còn sót lại.“ Này, này, này… chừa lại một ít cho bổn tiên nữ!” Vân Miên vội đến mức nói năng lung tung.Kiêu Chiến nghe được chim hoàng yến nói là: “ Này, này, này… chừa lại một ít cho….! Kiêu Chiến vẻ mặt khiếp sợ nhìn chim hoàng yến, hắn có thể hiểu nó nói, tiếc là ba chữ cuối cùng hắn không nghe được.“ Ký chủ, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi uống xong rồi, bây giờ thấy sao rồi?” Vân Miên dò hỏi, sợ ký chủ uống tiên nhưỡng xong sẽ đạt tới một cảnh giới nào đó.“Ký chủ” hai chữ này Kiêu Chiến không nghe được, nhưng toàn bộ các chữ sau hắn đều nghe được hết.
Đã xãy ra chuyện gì? Chim hoàng yến dường như biết đây là rượu, mà còn biết đây không phải là rượu bình thường.Kiêu Chiến tận lực đè nén những nghi vấn trong lòng xuống, giả vờ như không hiểu chim hoàng yến đang nói gì, hắn thở dài: “Rượu ngon! Còn ngon hơn cả các loại rượu mà trẫm từng uống qua!”“ Đương nhiên rồi, bình rượu này bổn tiên nữ cất giấu mấy trăm năm rồi, rất quý giá đó, bình thường ta còn luyến tiếc không dám uống, tiện nghi cho ngươi qua rồi.
Mà thôi, ai bảo ngươi là ký chủ của bổn tiên nữ chứ.” Vân Miên không biết có thể hiểu đước tiếng chim, nàng nhất thời đem những lời không nên nói nói ra hết một lần.Lời Vân Miên truyền đến tai Kiêu Chiến là: “Đương nhiên rồi, bình rượu này… bình thường ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hau-cung-duong-dai-lao/4600736/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.