Con ong đầu hổ đầu đàn khởi xướng, cả đàn liền hướng Kiêu Chiến mà tấn công.
Kiêu Chiến một tay cầm bình tiên nhưỡng, một tay cầm kiếm chống trả đàn ong đầu hổ.
Đám thị vệ thấy vậy vội vàng tiến lên hộ giá.Ong đầu hổ đầu đàn thấy tình thế bất lợi, liền chỉ huy cả đàn ong bỏ trốn.
Kiêu Chiến xui xẻo bị ong đầu hổ đốt lên mặt bốn nhát, một nhát trên trán, một nhát bên má trái, một nhát bên má phải, một nhát ở trên môi, gương mặt liền sưng như bánh bao.Sau khi đám ong đầu hổ đã bay đi hết, thị vệ áp giải Vân Miên tới trước mặt Kiêu Chiến, bẩm tấu: “ Bẩm bệ hạ, tên thích khách này xử lý như thế nào?”Kiêu Chiến tuy rằng bị ong đốt sưng đau, nhưng cũng không có lộ vẻ tức giận, nét mặt lạnh băng như băng tuyết ngàn năm trên núi Thái Sơn, biểu tình nhàn nhạt.
Hắn cúi đầu xuống nhìn Vân Miên, thanh âm uy nghiêm của bậc đế vương ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”Vân Miên xấu hổ, thật muốn tìm một cái lổ để chui vào.
Nếu nàng sớm biết tổ ong đầu hổ ở Long Tê cung, có đánh chết nàng, nàng cũng không đáp ứng Tuyết phi đi tìm mật ong.
A, hiện tại thì tốt quá rồi! hết đường chối cãi nha.Vân Miên ngẩng đầu nhìn thoáng Kiêu Chiến, lập tức bị gương mặt sưng như bánh bao của hắn làm cho suýt chút bật cười thành tiếng nhưng nàng không dám cười.Tuy rằng trên mặt ký chủ viết “Trẫm không tức giận”, nhưng toàn thân thân hắn tản ra nột cổ sát khí khiến người khác phải lạnh toát sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-hau-cung-duong-dai-lao/4600732/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.