Chương trước
Chương sau
Trong phòng 203 của lầu hai khách sạn Tiên Viên.

Lăng Cảnh khoanh chân ngồi trên sàn nhà, nhắm mắt đắm chìm trong tu luyện.

Tống Ngọc Loan thoải mái mà dựa vào sô pha, không hề giữ hình tượng mà bắt chéo chân, vừa "Rắc rắc" ăn snack khoai tây, vừa lật xem một cuốn thoại bản.

Snack khoai tây này cũng không biết làm như thế nào, giòn sừng sực, mang theo một vị mặn nhàn nhạt, còn mang theo một mùi hương kỳ lạ rất khó tả, làm nàng ta nhịn không được liên tưởng đến một loại hương liệu hiếm thấy, lại mơ hồ liên tưởng đến thịt nướng bằng than củi.

Món ăn thơm ngon như vậy thật sự khiến người ta trầm mê, làm nàng ta càng ăn càng không thể ngừng lại được.

Mà ghế sô pha mềm mài bên dưới cũng vô cùng thoải mái, đồng thời còn truyền đến một chút lạnh lẽo, làm nàng ta không muốn rời khỏi nơi này một giây lát nào.

Nàng ta là đệ tử Kiếm Sơn, đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, thân là đại môn phái trấn áp danh phái trong khu vực, Kiếm Sơn khống chế không ít sản nghiệp và khu mỏ.

Minh Nguyệt Đang mọc lên như nấm ở Đại Yến là thuộc sở hữu của Kiếm Sơn, Minh Nguyệt Đang chủ yếu kinh doanh châu ngọc đá quý, đồ trang sức.

Từ nhỏ Tống Ngọc Loan đã bái nhập Kiếm Sơn, bằng vào thiên phú siêu phàm, nàng ta trở thành đệ tử của sơn chủ Kiếm Sơn, La Hiểu Phượng, ngày thường nàng ta cũng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng, nơi chốn xa hoa, nhưng lại chưa từng gặp ghế ngồi nào mềm như vậy, cũng chưa bao giờ gặp món ăn nào tương tự snack khoai tây.

Điều này thuyết minh thức ăn như vậy, ngồi ghế như vậy tuyệt đối là trước nay chưa từng có, mãi cho đến giờ ngày hôm nay mới bỗng nhiên xuất hiện.

Nếu có khả năng, cô hận không thể mang tất cả đồ vật ở đây đi. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, thậm chí nàng ta cũng không dám nói ra.



Nàng ta lại đọc sách thêm một lúc, bàn tay đút vào túi snack khoai tây, không ngờ lại sờ được khoảng không, nàng ta nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Sau đó lập tức ngẩn ngơ.

Gói snack Khoai tây đâu? Nàng ta đặt một gói snack khoai tây bự ở nơi này đâu? Vì sao đột nhiên biến mất không thấy, là ai đùa giỡn với cô à?

Cô liếc mắt nhìn Lăng Cảnh đang ở đả tọa luyện công, trong lúc vô tình nhìn lướt qua bàn trà thì bị hấp dẫn, những hộp đồ ăn, túi đóng gói ném ở nơi đó cũng thình lình biến mất không thấy.

Chuyện gì vậy?

Nàng ta chỉ là người tàn phế bị đứt gãy gân mạch, ký ức cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Nàng ta nhớ rất rõ ràng, những đồ rác đó vẫn luôn chất đống trên bàn trà, nàng ta và sư huynh đều không vội vã đi xử lý chúng nó.

Nhưng hiện tại chúng nó lại đột nhiên biến mất, gói snack khoai tay mà nàng ta đang ăn cũng không thấy, chắc hẳn không phải là Lăng Cảnh làm.

Chẳng lẽ là chủ quán ngại chúng nó không vừa mắt, làm tiên pháp xóa sạch chúng nó?

Ồ, nàng ta hiểu rồi, xem ra thật sự là chủ quán làm, ngoài chủ quán ra thì còn ai có thể có được thần thông như vậy?

Thiết nghĩ. Lúc vừa rồi là gói snack cô ta đang ăn vừa lúc bị nàng ta ăn hết, cho nên mới bị xem như những rác rưởi bị vứt đi, đột nhiên biến mất không thấy.



Tống Ngọc Loan thở phào nhẹ nhõm, càng thêm kiên định phải ở lại chỗ này.

Không khôi phục võ công thì nàng ta sẽ không trở về Kiếm Sơn.

Đến nỗi tiền bạc đang ở mức báo nguy, nàng ta tin tưởng, chỉ cần nàng ta viết thư giải thích với sư phụ, hẳn là sư phụ sẽ cho nàng ta một ít.

Trước khi biến thành một người tàn phế, nàng ta cũng từng là thiên chi kiêu nữ, được môn phái chú trọng bồi dưỡng. Chỉ cần nàng ta còn có hy vọng khôi phục võ công, thì sao sư phụ của nàng ta có thể dễ dàng từ bỏ nàng ta?

So ra thì Lăng Cảnh tương đối bình thường một chút, trong số đông đảo đệ tử của Kiếm Sơn cũng không xuất chúng, thậm chí trước kia nàng ta hoàn toàn không có chú ý đến hắn.

Mãi cho đến lần này, trong một đêm nàng ta ngã từ chỗ cao xuống, người trước kia nàng ta theo đuổi, người theo đuổi nàng trước kia đều sôi nổi giải tán, nàng ta mới đột nhiên phát hiện thế giới này cũng không tốt đẹp như suy nghĩ của nàng ta, người chân chính đối thật lòng với nàng ta thế mà lại chỉ là con số có thể đếm bằng một bàn tay.

Vừa lúc Lăng Cảnh là một trong số đó, trước kia hắn rất ít xuất hiện trước mặt nàng ta, hoặc là nói có xuất hiện nhưng chưa từng được nàng ta chú ý. Không ngờ trong lúc nàng ta gặp nạn, hắn lại chịu trả giá tất cả bao dung nàng ta, bảo vệ nàng ta, giúp đỡ nàng ta.

Cho nên, chờ hắn tu luyện xong, nàng ta sẽ tiếp tục ép hắn ăn mì gà.

Hừ, tướng quân tương lai của nàng ta sao có thể là một người bình thường được?

Hắn đã hơn hai mươi tuổi rồi, thế mà chỉ mới tu luyện đến cấp tám của cảnh giới Hậu Thiên. Chờ tương lai nàng ta khôi phục võ công, chẳng phải hắn sẽ kéo chân sau của nàng ta sao?

Đừng tưởng rằng hiện tại khắc khổ tu luyện là có thể tránh được một kiếp, đây là không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.