Chương trước
Chương sau
Quách Vũ Thạch xin cáo từ Thần Vương Bạch Hạo Ca, sau đó ra cửa đi xuống thang lầu, đi vào đại sảnh khách sạn, lại không nhìn thấy chủ tiệm ở phía sau quầy.

Ông ta đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn thấy chủ tiệm đang nằm ngủ say sưa trên sô pha ở một nơi khác.

Ông ta vội vàng bước đi thật nhẹ, lặng lẽ ra khỏi khách sạn, cũng không dám quấy rầy chủ tiệm.

Sau khi ra khỏi khách sạn, ông ta đi về phía máy bán hàng tự động ngoài cửa, mua sắm năm hộp lẩu tự sôi.

Những thứ khác ông ta tạm thời không có dự định mua sắm, mua nhiều cũng không mang về hết, chỉ có thể quay về lại sai người đến đây mua.

Y Cốc ở phía tây nam của huyện Trường Lăng, ông ta rời khỏi ngã tư đường, đi về phía trước một khoảng rồi đi vào một mảnh rừng núi.

Chỉ thấy trong núi rừng bốc lên hơi nước, hương thơm cỏ cây ập vào trước mặt, gió cũng trở nên lạnh hơn một ít, lại có rất nhiều con trùng tung bay, làm người ta phiền vô cùng.

Tay trái của Quách Vũ Thạch cầm năm hộp lẩu tự sôi, tay phải cầm hòm thuốc của mình, theo con đường đầy cây xanh đi thẳng về hướng Y Cốc.

Lúc sắp đến gần Y Cốc, Quách Vũ Thạch liếc mắt nhìn bên tay trái.

Chỉ thấy cách Y Cốc một chừng hơn hai mươi trượng, một mảnh rừng cây ở nơi đó bị người ta chặt phá, xây dựng một khách điếm sơn dã có quy mô không nhỏ.

Giờ này khắc này, trong khách điếm người đến người đi, rất náo nhiệt, đa phần bệnh nhân đến Y Cốc đều nghỉ tạm ở nơi này, ăn cơm, nghỉ chân.



Bất mà khách điếm này không phải sản nghiệp của Y Cốc, từ trước đến nay Y Cốc chỉ trị bệnh cứu người, không có ý nhúng tay vào loại sản nghiệp này, cũng không muốn vì vật mà phá hỏng danh tiếng của mình.

Cho nên, thật ra khách điếm này là một trông số đông đảo sản nghiệp của gia tộc Minh thị ở Lạc Anh Bảo.

Gia tộc Minh thị là đại thế gia tiếng tăm lừng lẫy đương thời, trong triều đình, ngoài triều đình cũng đều có thế lực không nhỏ, trong tộc còn có tông sư cảnh giới Thông Huyền trấn giữ, thực lực này không hề thua kém Y Cốc.

Cảnh giới võ đạo được phân chia như sau: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Thông Huyền, Hóa Cảnh.

Tương truyền khi tu luyện đến sau cảnh giới Hóa Cảnh là có thể xé rách hư không, phi thăng thành tiên.

Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, đã rất lâu chưa có võ giả cảnh giới Hóa Cảnh xuất hiện, trong giới võ lâm hiện nay, cảnh giới Thông Huyền đã là bật tông sư hiếm có.

Cho dù là thế lực nào, nếu có tông sư cảnh giới Thông Huyền trấn giữ là đủ để bước lên trở thành thế lực đứng đầu đương thời.

Khách điếm này có gia tộc Minh thị chống lưng, luôn có rất ít người dám gây chuyện ở chỗ này.

Lại bởi vì khách điếm này rất gần Y Cốc, cho dù chỉ tạm được, qua loa cho xong, giá cả sang quý, nhưng vẫn không ngừng có người bóp mũi ở chỗ này nghỉ tạm, ăn cơm, dừng chân.

Thường xuyên có người kháng nghị khách điếm này với Y Cốc, nhưng từ trước đến nay cốc chủ của Y Cốc đều mặc kệ, không muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc Minh thị.

Thật ra quan hệ giữ Y Cốc và gia tộc Minh thị cũng không tệ, đương nhiên, Y Cốc đều có mối quan hệ không tệ với đại đa số các thế lực.

Quách Vũ Thạch liếc mắt nhìn khách điếm kia một cái, trong lòng thầm tiếc nuối, nếu khách sạn Tiên Viên kia mở ở bên cạnh Y Cốc thì tốt biết bao.



Như vậy ông ta chỉ cần ra cửa đi vài bước là có thể đến khách sạn đó, "Hắc điếm" của Minh thị này cũng chưa chắc chèn ép được.

Gia tộc Minh thị rất quá đáng, rõ ràng có bản lĩnh mở một cửa hàng tốt hơn nữa vẫn cố tình ỷ vào ưu thế của bản thân mà làm qua loa cho xong, hại ông ta không thể ra cửa là có thể hưởng thụ món ăn ngon.

Sau khi đến gần Y Cốc, cánh rừng bên này gần như không còn côn trùng bay múa, đáy lòng của Quách Vũ Thạch khẽ động, xoay người đi về hướng khách điếm của Minh thị kia.

Bên ngoài lều vải của khách điếm, ông ta chọn một cái bàn rồi ngồi xuống.

Không thể không nói, cái bàn và ghế đều rất dơ, đủ loại vết dỡ xưa cũ, vừa từ khách sạn kia đi ra, ông ta không khỏi cảm thấy cực kỳ khó chịu, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn.

Rất nhanh có một tiểu nhị nhận ra ông ta, vội vàng chạy chậm lại đây, nhiệt tình dò hỏi nhu cầu của ông ta.

Tiếp đón ông ta, đồng thời tiểu nhị cũng đặc biệt chú ý không làm lộ thân phận của Quách Vũ Thạch, để tránh người bệnh xung quanh tìm thầy trị bệnh bao vây Quách Vũ Thạch đòi khám bệnh.

Quách Vũ Thạch bỏ hòm thuốc và năm hộp lẩu tự sôi lên bàn, nói: "Hai chén nước trong lớn, một chén trà nóng."

"Vâng, được ạ, ngài chờ một lát." Mặc dù ông ta chỉ cần nước trà, nhưng tiểu nhị không thay đổi thái độ, vẫn tươi cười với ông ta như cũ, xoay người nhanh chóng rời đi.

Vật lấy hiếm làm quý, cho dù là ở Y Cốc, loại y giả có trình độ như Quách Vũ Thạch cũng là số ít. Mỗi người bọn đều là thanh danh hiển hách, được tôn sùng, người bình thường muốn tạo quan hệ tốt còn không kịp, sao có thể dễ dàng đắc tội?

Rất nhanh tiểu nhị đã bưng nước trà mà Quách Vũ Thạch muốn đến đây, gã tò mò đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.