Toàn bộ cơ thể Như Tiểu Lam đều chui vào trong y phục Thanh Mặc Nhan, chỉ có mỗi cái đuôi lông xù là lộ ra bên ngoài, nhìn qua có chút buồn cười.
Bất quá khi thấy một màn này lại không có ai dám cười ra tiếng.
Bởi vì giây phút này, sắc Thanh Mặc Nhan cực kỳ lạnh lẽo: "Xử lý?"
"Hầu gia phân phó như vậy." Quản gia khẩn trương nói thêm: "Thế tử không thể mê muội mất đi cả ý chí."
Thanh Mặc Nhan xụ mặt lại: "Việc này không cần phụ thân phải lo lắng, tất cả ta đều đã có chủ trương, tất nhiên sẽ không làm mất đi mặt mũi của phụ thân" Nói xong hắn lôi Như Tiểu Lam từ trong lòng ngực ra ngoài.
Như Tiểu Lam trộm nhìn phía sau lưng hắn, chỉ thấy Huyền Ngọc đang ôm trong tay cây bạc hà mèo đứng đó, còn quản gia thì sắc mặt lúc trắng lúc đen, tựa hồ như không biết phải làm sao.
"Chít chít." Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Như vậy thật sự sẽ ổn sao? Bởi vì nàng mà chống đối với phụ thân của hắn...
Thanh Mặc Nhan cảm giác được bất an trong ánh mắt nàng, liền duỗi tay ra nhéo nhéo lỗ tai lông xù của nàng: "Vẫn là tự lo lắng cho chính mình đi, sau này đừng có mà tự tiện chạy loạn nữa."
"Chít chít!" Nhất định nhất định! Như Tiểu Lam gật đầu liên tục.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi ra khỏi phủ, đến Đại Lý Tự.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn tấm biển được treo ở trên cao bên ngoài Đại Lý Tự, miệng không khỏi mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/185959/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.