Chương trước
Chương sau
Lão Hầu gia vào sảnh chính, nhìn Thanh Mặc Nhan phong thái thản nhiên ngồi kia uống trà, thần sắc mơ hồ bất định.
Sau một lúc lâu mới ổn định tinh thần, phẫn nộ quát: "Ngươi sai người mang đến mấy thứ gì, còn không mau bảo người ném ra ngoài!"
Thanh Mặc Nhan thổi nhẹ nước trà: "Hầu gia đã nhìn thấy thứ trong rương?"
Lão Hầu gia tức giận quát lớn: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, hay là ngươi bây giờ đã đủ lông đủ cánh, muốn uy hiếp cả phụ thân ngươi."
Nghe thấy từ "Phụ thân", mắt mèo Như Tiểu Lam lập tức híp lại, lông sau lưng đều dựng đứng cả lên.
Ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng là phụ thân, ngươi không xứng!
Thanh Mặc Nhan vuốt nhẹ lông trên lưng nàng, chậm rãi nói: "Nếu Hầu gia đã nhìn thấy những thứ trong rương, chắc hẳn là đã nhận ra bọn họ rồi đi?"
Trong lòng lão Hầu gia lạnh băng, thầm nghĩ: Quả nhiên tên nhãi ranh này đã biết được thứ gì đó.
"Ta sao có thể biết bọn họ." Dù sao hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Thanh Mặc Nhan hơi hơi cười lạnh: "Hầu gia không biết bọn họ, bọn họ sẽ rất ủy khuất đâu, làm việc hết mình cho ngài, kết quả là bị mất đầu, đến thi thể cũng không được hoàn chỉnh, còn bị chủ tử nói là không quen biết…"
Hắn ngữ khí châm chọc, đám tôi tớ ở sảnh chính nghe xong tất cả đều lặng lẽ cúi thấp đầu.
Này chẳng phải ám chỉ những người làm việc cho lão Hầu gia, kết cục đánh mất mạng nhỏ không nói, đến ngay cả chút thanh danh cũng không giữ lại được.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Lão Hầu gia cũng thay đổi sắc mặt.
Thanh Mặc Nhan buông chén trà: "Ta muốn nói cho ngài biết, lão bộc đã chết, ngài sau này không cần phải lao tâm lao lực nữa."
Nghe xong lời này, trong lòng lão Hầu gia cũng buông lỏng.
Trước mắt mặc kệ hắn hỏi thăm ra được những chuyện gì, chỉ cần không có nhân chứng, hắn có thể thề thốt phủ nhận.
"Hơn nữa... sau này ngài cũng không cần phải phái người đi theo ta, bằng không lại dẫm lên vết xe đổ của ba người trong rương kia." Nói xong, Thanh Mặc Nhan đứng dậy, phất tay áo phiêu phiêu rời đi.
Lão Hầu gia tức giận quát lớn, nhưng Thanh Mặc Nhan đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Tôi tớ trong sảnh bị dọa không dám cả thở mạnh, tất cả đều hận không thể chui hết đầu xuống đất.
Vừa rồi bọn họ đã nghe được chút gì đó! Thế tử cư nhiên uy hiếp phụ thân hắn.
Thanh Mặc Nhan đi rồi, lão Hầu gia càng nghĩ càng không thể ngồi yên, tìm tâm phúc của mình đến, để bọn họ đi hỏi thăm xem mấy ngày nay Thanh Mặc Nhan đã đi đâu, gặp qua những người nào.
Tâm phúc lĩnh mệnh đi làm việc, còn chưa tới nửa ngày đã bị người tặng trở về.
Chẳng qua thời điểm ra khỏi phủ, bọn họ vẫn nguyên vẹn, thời điểm trở về lại bị người đặt ở trong rương, chỉ còn lại cái đầu.
Lão Hầu gia vừa kinh vừa giận, tức đến cả người run rẩy.
"Đồ nghiệt súc! Nghiệt súc!" Mắng một trận, sau khi tức giận hắn lại lặng lẽ sai người kéo cái rương ra ngoài thiêu, căn bản là không đi tìm Thanh Mặc Nhan tìm phiền toái.
Việc này hắn vốn là gạt những hạ nhân trong phủ, nhưng mà trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, rất nhanh đám hạ nhân trong phủ đã nghe ngóng được tin tức, hơn nữa bên người Thanh Mặc Nhan còn có một tên Sử Đại Thiên nhanh mồm nhanh miệng, thật thật giả giả, chưa đến mấy ngày sau, trong phủ liền truyền ra đủ loại lời đồn.
Nói là Hầu gia phái thích khách ám sát Thế tử không thành, Thế tử đưa đầu thích khách đến trước mặt Hầu gia, cũng tuyên bố sau này đến một tên giết một tên, đến hai tên, giết một đôi.
Một đám hạ nhân Thanh Hầu phủ tất cả đều bị dọa cho nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám tới gần sân Thanh Mặc Nhan, sợ bị coi là thích khách có ý đồ xấu.
Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam ở trong viện nghỉ ngơi mấy ngày, Như Tiểu Lam thấy tâm trạng hắn không tốt, ngày nào cũng cố ý chọc hắn vui vẻ, còn nhắc đến cả chuyện Ngũ điện hạ.
Đương Thanh Mặc Nhan nghe nàng nói Vu Nguyên Quân coi trọng bộ dáng Trường Hận khi mặc nữ trang, ngược lại coi bộ dáng khi mặc nam trang của Trường Hận là tình địch, cũng bị kinh ngạc nửa ngày không khôi phục tinh thần được.
"Ngũ điện hạ ngày đó ở trên đường còn đánh Trường Hận một roi đâu." Như Tiểu Lam nói: "Sau này nếu hắn biết chân tướng, có phải hay không sẽ hối hận chết?"
Thanh Mặc Nhan nhướng mày.
Nhất định sẽ hối hận, chẳng qua vừa nhớ tới bột phấn trong lễ vật ngày ấy Vu Nguyên Quân đưa tới hắn liền cảm thấy không vui.
"Trường Hận nói, Vu Nguyên Quân hắn là bị người ta lừa, hắn căn bản không biết bột phấn kia là cái gì." Như Tiểu Lam giải thích.
Thanh Mặc Nhan mím môi, không nói tiếp.
Dù cho là bị người lừa gạt, cũng không đủ để làm người tha thứ cho hành vi của hắn.
Nếu có chút sơ xuất, hắn sẽ đánh mất đi vật nhỏ, tổn thất này cũng không phải một câu thật xin lỗi, hoặc hiểu lầm là có thể bồi thường được.
"Hắn sẽ có ngày gieo gió gặt bão." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam cả kinh nói: "Chàng biết ai đứng phía sau lợi dụng Vu Nguyên Quân sao?"
Thanh Mặc Nhan cười lạnh, cái này có gì khó đoán, từ ngày ấy xuất hiện chồn trắng trong tiệc mừng hắn liền đoán được.
"Trừ bỏ Thái tử ra còn ai vào đây nữa."
Như Tiểu Lam không khỏi ngạc nhiên: "Vì sao hắn lúc nào cũng muốn bắt ta?"
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, kỳ thực vấn đề này hắn đã sớm suy xét qua.
Muốn có được Như Tiểu Lam chẳng qua là muốn có được mùi hương trên người nàng, mà loại hương này trừ bỏ tác dụng làm thuốc dẫn ra, còn có thể áp chế cổ độc.
"Chẳng lẽ Thái tử muốn cứu ai đó?" Như Tiểu Lam nghi hoặc nói: "Hắn muốn cứu người cũng bị trúng cổ độc?"
Thanh Mặc Nhan chậm rãi lắc đầu, Thái tử làm người nhìn ôn hòa nho nhã, nhưng mà nhiều năm như vậy, bên người hắn lại không có người đặc biệt nào đáng giá để hắn vừa ý.
Ngay cả mẫu hậu hắn, hắn cũng chỉ vấn an cho có lệ, cũng không tỏ ra quá thân cận với nàng.
Như Tiểu Lam cũng học hắn chau mày: "Như vậy có phải hay không là chính hắn phải dùng cái này?"
Thanh Mặc Nhan sửng sốt: "Nàng muốn nói cái gì…"
"Thân thể Thái tử vẫn luôn không tốt, chẳng lẽ hắn cũng trúng cổ độc?" Như Tiểu Lam hồn nhiên nghiêng đầu.
Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn nàng, mạch nước ngầm sâu trong đáy mắt càng ngày càng mãnh liệt: "Vật nhỏ."
"Cái gì?"
"Nàng là vì ta mà sinh."
Như Tiểu Lam trợn tròn mắt, cho rằng bản thân không nghe rõ: "A?"
Thanh Mặc Nhan cười cong mắt: "Nàng là vì ta mà sinh, quả nhiên không sai."
Hắn còn nhớ rõ, Như lão tiên sinh từng nói qua, nha đầu này trời sinh là phúc tinh của hắn, đến nỗi sau đó hắn nói cái gì mà Thanh Long Tinh Quân, hắn còn không hiểu lời đó là có ý gì.
Thân thể Thái tử quả thực không tốt, điều này ở trong triều ai ai cũng biết, cho nên mấy năm nay Thanh Mặc Nhan không có nghĩ tới phương diện này.
Lại nói Thái tử quanh năm ở trong cung, có Thái y thường xuyên đến bắt mạch, nếu thật sự là cổ độc, Hoàng đế sao có thể không hay.
Nói cách khác, dù cho Thái tử thật sự trúng cổ độc, hắn vì sao phải giấu, nếu như Hoàng đế biết chẳng phải sẽ giúp hắn tìm dược sao?
Không đúng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Nàng cảm thấy nếu Thái tử trúng cổ độc, sẽ vì lý do gì mà cố gắng che giấu không muốn để người khác phát hiện?" Thanh Mặc Nhan hỏi Như Tiểu Lam
"Ta làm sao biết được?" Như Tiểu Lam giật mình trợn tròn mắt.
Nàng vừa rồi chỉ là thuận miệng, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan cư nhiên thật sự suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.
"Thái tử là một người sâu không lường được, hắn sẽ không vô duyên vô cớ vì người khác mà che giấu bệnh tình của mình." Nhớ tới nhiều năm như vậy hắn ra ngoài tìm dược đều gặp phải đủ loại phiền toái, con ngươi Thanh Mặc Nhan nổi lên tia lạnh thấu xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.