Trường Hận vội vàng nhận túi gấm xoay người bước vào phòng.
Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi: "Ngươi ở bên ngoài nói chuyện với ai?"
Trường Hận bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là ai, Ngũ điện hạ, suýt nữa là bị hắn nhận ra." Nói xong nàng đặt túi gấm lên trên bàn: "Cũng may hắn không nhìn ra được cái gì, ta nhận xong lễ vật liền vội vàng trở vào."
Như Tiểu Lam hít cái mũi: "Trong túi gấm đó chứa thứ gì, sao lại có mùi hương dễ ngửi như vậy."
Khứu giác Như Tiểu Lam nhạy bén hơn người thường rất nhiều, Trường Hận nghe xong lời này liền mở túi gấm ra.
Trong túi gấm là một khối ngọc bội song ngư, tỉ lệ vô cùng tốt. Hơn nữa mặt ngoài ngọc bội có vằn màu đỏ, càng giống hoa văn trên người cá Cẩm Lý.
Chỉ là trên ngọc bội có dính thứ bột phấn kỳ quái gì đó.
Như Tiểu Lam đi qua xem thử.
"Lui về phía sau!" Trường Hận thay đổi sắc mặt, lấy tay ngăn cản Như Tiểu Lam, không cho nàng bước đến gần.
"Mùi hương này hình như trước kia ta đã từng ngửi qua..." Như Tiểu Lam nhíu mày cố gắng nhớ lại.
"Ngươi cách xa ra chút." Trường Hận thúc giục, đồng thời mở cửa sổ ra, ném toàn bộ túi gấm ra ngoài, cũng không quản có quăng vỡ thứ ở bên trong hay không.
Còn có chút bột phấn rơi vãi ở trên bàn, một trận gió thổi vào, Như Tiểu Lam đánh cái hắt xì.
Trường Hận vội vàng rửa sạch bột phấn còn sót lại.
Đang lúc nàng rửa sạch bột phấn trên bàn, phía sau truyền đến thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486567/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.