Thạch động, trong mật thất.
Trường Nguyên lão nhân tinh tế thưởng thức cơm canh Như Tiểu Lam đưa vào: Thịt thỏ nướng cùng với một phần canh rau dại.
"Xem ra bọn họ đã phát hiện thung lũng phía sau núi kia." Trường Nguyên cười hắc hắc nói: "Cốc nhỏ kia tuy rằng không lớn, nhưng so với đỉnh núi quanh năm tuyết phủ này, vẫn ấm áp hơn nhiều."
Thanh Mặc Nhan chậm rãi ăn phần cơm canh của hắn, không nói một lời.
Trường Nguyên sờ sờ mũi: "Thật không hiểu nổi, Lam Lam coi trọng ngươi ở điểm nào... Tối tăm như thế."
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn hắn: "Ta cũng không hiểu nổi. Ngươi thế nhưng lại có thể dạy cho nàng thuật âm dương."
Miệng đang nhai thịt thỏ của Trường Nguyên cương cứng ở nơi đó.
Một lát sau, hắn dùng sức đem thịt trong miệng nuốt xuống.
"Người trẻ tuổi, khó lường a... Ngươi nhìn ra được cái gì rồi?" Hai mắt lão nhân lấp lánh sáng lên.
Thanh Mặc Nhan lắc đầu: "Không có gì."
"Vậy ngươi vì sao nói ta dạy nàng thuật âm dương..." Trường Nguyên gấp đến xoa tay, lời nói chỉ nghe được một nửa, với hắn mà nói thật giống như cổ họng bị mắc thứ gì đó, nửa vời khó chịu.
"Trong lòng ngươi tự rõ ràng." Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang, uống bát canh trước mặt: "Hai ngày này ngươi cái gì cũng không làm. Không phải là muốn để ta chủ động mở miệng cầu ngươi sao?"
Trường Nguyên cười hắc hắc: "Người trẻ tuổi, có ngạo khí là chuyện tốt, nhưng mà nếu muốn học phải có thái độ tôn kính với trưởng bối mới đúng, chẳng lẽ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486555/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.