Chương trước
Chương sau
Buổi sáng vừa rửa mặt trải đầu xong, đã thấy Sử Đại Thiên từ bên ngoài tiến vào nói: "Quản gia trong phủ đến đây, nói là nhị thiếu gia đã mang theo Liễu Dương quận chúa đến chính đường, chỉ còn chờ Thế tử ngài đâu."
Ngày tân hôn thứ hai đều phải nhận thân.
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam từ sáng đến giờ nhìn qua vô cùng mệt mỏi.
Một phần là vì ngày hôm qua nàng uống quá nhiều rượu, do say rượu gây ra, phần khác là do hôm qua nàng bị hắn ăn sạch.
Hiện tại trên người sợ là không thoải mái đi.
Như Tiểu Lam cảm nhận được ánh mắt Thanh Mặc Nhan đang nhìn về phía bên này, liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ta có thể không đi được không?"
Nàng không phải người Thanh Hầu phủ, đi cũng không được ích lợi gì. Nhị thiếu gia tổng sẽ không mang theo tức phụ của hắn hướng nàng hành lễ đi.
"Lấy thân phận hiện tại của nàng, Liễu Dương quận chúa thật đúng là phải hướng nàng hành lễ." Thanh Mặc Nhan cong cong khóe miệng: "Nàng thật sự không đi?"
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt. Lúc này mới nhớ tới phẩm cấp của nàng cao hơn Liễu Dương quận chúa.
"Chàng nói, khi Liễu Dương quận chúa nhìn thấy ta, có thể sẽ tức đến lệch mũi hay không?" Như Tiểu Lam chờ mong mắt sáng lấp lánh.
"Chuyện này đương nhiên."
"Ta đây đi cùng chàng!" Nàng làm sao quên được những ân oán với Liễu Dương quận chúa. Hiện giờ nàng cũng không còn là tiểu nha đầu tranh đấu với Liễu Dương quận chúa trong vũng bùn như trước kia nữa.
Dù cho quản gia trong phủ lần lượt từng người tới thúc giục, nhưng Thanh Mặc Nhan vẫn chờ Như Tiểu Lam ăn no bụng, lúc này mới mang theo nàng cùng đi tới chính đường.
Như Tiểu Lam dọc theo đường đi đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đám người Huyền Ngọc đi theo phía sau nhìn thấy một màn này đều hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng không một ai dám để lộ ra nửa điểm dị sắc.
"Ta vẫn nên trở về sẽ tốt hơn." Như Tiểu Lam uể oải cúi đầu: "Ta muốn trở về ngủ."
Thanh Mặc Nhan không cho nàng phản đối, trực tiếp tiến đến bế nàng lên.
Như Tiểu Lam giãy giụa: "Như vậy mọi người sẽ nói không hay."
"Ta ôm sủng vật của mình, ai dám nói gì?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Như Tiểu Lam không khỏi nghẹn họng.
Tuy rằng lời này nghe qua có chút kỳ quái, nhưng nàng lại cảm thấy cũng có đạo lý.
Không cần nghĩ nhiều, tự coi chính mình là sủng vật là được rồi.
Như Tiểu Lam an tâm tựa vào vai hắn, thoải mái híp mắt lại.
Đám người lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia đã sớm chờ ở chính đường, uống no nước trà mới thấy Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam tiến vào.
Cô mẫu cùng con trai Tần Thiên Du của nàng cũng có mặt ở đây.
Tần Thiên Du cả kinh nói: "Như cô nương thật đúng là thiếu nữ mười tám, càng lớn lên nhìn càng xinh đẹp."
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam lười biếng tựa vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, khóe mắt dưới đuôi lông mày mang theo chút mị sắc.
Cô mẫu trừng mắt nhìn Tần Thiên Du một cái.
Tần Thiên Du lập tức ngậm miệng.
Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam xuống, lão Hầu gia vẫy tay nói: "Để Tiểu Lam ngồi bên này đi."
Đuôi lông mày Thanh Mặc Nhan lập tức dương lên.
Như Tiểu Lam cũng bị sự "từ ái" bất thình lình này dọa sợ, liền rúc vào người Thanh Mặc Nhan.
"Không cần, nhị đệ cùng thê tử hắn nhận thân mà thôi, không cần phải phiền toái như vậy."
"Kia sao được, Tiểu Lam có thân phận quận chúa, sao có thể làm thế đây." Vẻ mặt lão Hầu gia nghiêm túc.
Vật nhỏ dính ở bên người hắn, ngữ khí Thanh Mặc Nhan có chút hòa hoãn, không tranh chấp về vấn đề Như Tiểu Lam ngồi đâu với phụ thân hắn nữa, mà là dắt tay nàng, mang theo nàng ngồi xuống vị trí bên tay phải lão Hầu gia.
Nhị thiếu gia mang theo Liễu Dương quận chúa đi chào hỏi mọi người, kính trà người lớn tuổi, thu hồng bao, cũng thu lễ gặp mặt.
Như Tiểu Lam cười hì hì chờ Liễu Dương quận chúa lại đây hành lễ với nàng.
Lễ gặp mặt lão Hầu gia đưa là hai hồng bao lớn, còn có một bộ vòng ngọc nghe nói là đồ gia truyền.
Như Tiểu Lam tò mò đánh giá vòng ngọc kia, nàng không hiểu gì về vàng bạc các loại, nhưng lại có thể cảm nhận được linh khí từ mặt ngọc truyền tới.
Quả nhiên là thứ tốt.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới trong ánh mắt Như Tiểu Lam mang theo một tia cực kỳ hâm mộ.
Hiếm khi thấy nàng yêu thích một món đồ trang sức, nhưng mà đây lại là thứ phụ thân đưa cho nhị đệ, hơn nữa trang sức này còn là do mẹ đẻ hắn lưu lại.
Mấy năm nay hắn từng âm thầm tra qua sổ sách trong phủ, mẹ đẻ hắn cũng không lưu lại của hồi môn gì cả, duy nhất chỉ để lại ba kiện trang sức xa xỉ.
Thứ này là một trong số đó.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan tràn đầy phẫn nộ.
Quay đầu lại nhìn Như Tiểu Lam, lại thấy nàng đã không còn chú ý đến vòng ngọc kia, mà là cười khanh khách nhìn chằm chằm Liễu Dương quận chúa.
Thôi, chỉ cần có cơ hội, trước mắt vẫn nên nghĩ cách thu hồi lại hai kiện trang sức mẹ đẻ hắn lưu lại mới tốt.
Thanh Mặc Nhan nghĩ thế, nhị thiếu gia cùng Liễu Dương quận chúa đã đi tới trước mặt bọn họ.
Hai người hành lễ, kính trà, gọi một tiếng: "Đại ca."
Thanh Mặc Nhan nhận chén trà chạm vào môi coi như tượng trưng, đến một giọt nước trà cũng chưa đi đến miệng.
Đưa hai người một đôi hồng bao.
Liễu Dương quận chúa nghiêm chỉnh nhận hồng bao, hoàn toàn không có bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo trước kia, cả người buồn bã ỉu xìu.
Bất quá thời điểm hướng Như Tiểu Lam hành lễ, vẫn là làm nàng trắng mặt, cắn chặt môi.
Nhị thiếu gia cũng căng da đầu hướng Như Tiểu Lam hành lễ, gọi một tiếng: "Minh Duyệt quận chúa."
Như Tiểu Lam cười khanh khách, vươn tay nói: "Lễ gặp mặt đâu?"
Nhị thiếu gia hận nghiến răng nghiến lợi, lấy hồng bao chuẩn bị đưa qua.
"Ta muốn vòng ngọc kia." Như Tiểu Lam đột nhiên mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Nào có chuyện như vậy, trực tiếp muốn lấy lễ gặp mặt của người khác không nói, còn là đồ vật lão Hầu gia thưởng cho bọn hắn.
"Ta dùng thứ khác đổi với các ngươi." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Năm trăm lượng hoàng kim thế nào?"
Lão Hầu gia vốn định ngăn lại, nghe xong lời này đến ngay cả hắn cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Vòng ngọc này dù có mang đi bán cũng không được giá năm trăm lượng hoàng kim.
Không nghĩ tới nha đầu này lại ra tay hào phóng như thế, hơn nữa... Nàng cũng có chút ngốc đi, dùng bằng lấy tiền đổi lấy vật này.
Lão Hầu gia nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Khiến người ta có chút ngoài ý muốn chính là Thanh Mặc Nhan cư nhiên không có ý muốn ngăn cản Như Tiểu Lam.
Hô hấp Liễu Dương quận chúa có chút dồn dập.
Đối với nàng mà nói, hành động này của Như Tiểu Lam chẳng khác nào là muốn vũ nhục nàng.
Nhưng đối với nhị thiếu gia mà nói, đây lại là một lời đề nghị khiến người ta động tâm.
Lễ gặp mặt phụ thân đưa cho hắn dù có đáng giá cũng không thể mang đi bán ra ngoài, chỉ có thể nhận coi như quà trưởng bối tặng.
Nếu thật sự có thể đổi thành hoàng kim với Như Tiểu Lam thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Lại nói hiện tại thân phận Như Tiểu Lam là quận chúa, so với bọn hắn đều cao hơn, dù cho hắn đáp ứng cũng chỉ thể hiện là do Như Tiểu Lam tùy hứng, mà không phải lỗi của hắn.
"Như cô nương thật sự muốn đổi với chúng ta sao?" Bởi vì quá kích động, lời nhị thiếu gia nói có chút lắp bắp.
Sắc mặt lão Hầu gia lập tức trầm xuống.
Ở trước mặt hắn trao đổi đồ hắn vừa tặng với người khác, này không phải là đánh vào mặt hắn sao.
Như Tiểu Lam căn bản không chú ý tới sắc mặt không vui của lão Hầu gia, mà gật gật đầu: "Ta muốn đổi với các ngươi, có thể chứ?"
"Đương nhiên là có thể." Nhị thiếu gia gật đầu liên tục.
Liễu Dương quận chúa nhịn không được thấp giọng gọi một câu: "Nhị gia."
Nàng muốn nhắc nhở đối phương, năm trăm lượng hoàng kim tính là cái gì, cô cô nàng chính là Hoàng hậu, ở trong cung món đồ quý giá nào chưa thấy qua.
Nhị thiếu gia lại không nghĩ như thế. Dù cho trong tay Liễu Dương quận chúa có nhiều tiền thì cũng là của hồi môn của nàng, không có khả năng lấy ra cho hắn tiêu, cho nên năm trăm lượng hoành kim này có vẻ đặc biệt quan trọng.
Lão Hầu gia đến cơ hội mở miệng cũng không có. Nhị thiếu gia liền trực tiếp đem vòng ngọc giao cho Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam cười hì hì thúc giục Thanh Mặc Nhan: "Chúng ta mau trở về sai người mang hoàng kim đến đưa cho nhị thiếu gia đi."
Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt đáp lời, đứng dậy mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi cửa.
Đến bên ngoài, Thanh Mặc Nhan một phen ôm Như Tiểu Lam, thấp giọng hỏi: "Nàng thật sự thích vòng ngọc này?"
Ánh mắt Như Tiểu Lam vụt sáng: "Đúng vậy, mặt trên của nó có linh tính bám vào đâu, chàng có muốn nhìn xem bộ dáng của mẫu thân chàng hay không, ta có thể giúp chàng."
Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy đột nhiên yết hầu như bị thứ gì đó ngăn chặn.
"Thật sự có thể... Thấy được?"
Khi hắn còn nhỏ mỗi lần nằm mơ đều suy nghĩ đến chuyện này, thế nhưng thật sự có thể thực hiện sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.