Gương mặt Trường Nguyên mang theo mỉm cười, nhìn mọi người. "Sau khi trùng nương chết cổ trùng trong cơ thể các nàng cũng sẽ chết theo, ta không nhớ rõ có trường hợp đặc biệt nào cổ trùng sẽ từ cơ thể các nàng chuyển nhập vào cơ thể người khác để sống tiếp." Thanh Mặc Nhan không chuyển mắt nhìn chằm chằm Trường Nguyên, nghiêm mặt nói. "Bình thường quả thực là không có trường hợp nào." Trường Nguyên gật đầu nói: "Nhưng cũng không thể bài trừ tình huống kỳ tích xuất hiện." Thanh Mặc Nhan nhíu mày. "Trong thân thể ngươi có Cổ vương, nếu muốn dùng giải dược loại trừ sẽ có chút khó khăn, bất quá có thể lợi dụng dược vật cùng ngoại lực dẫn dụ nó ra." Trường Hận lộ vẻ vui mừng: "Còn có loại phương pháp này?" Trường Nguyên vươn tay lấy một lọ hương liệu từ ngăn tủ bên cạnh ra. "Đây là hương dẫn trùng, sau khi đốt đi có thể dẫn dụ cổ trùng trong cơ thể ngươi." "Dẫn ra... Rồi sau đó?" Thanh Mặc Nhan hỏi, giờ phút này ngược lại hắn lại vô cùng trấn định. "Sau khi dẫn ra có thể giết luôn, ngày sau lại phối ra dược vật, chậm rãi thanh trừ dư độc trong cơ thể ngươi, không đến nửa năm ngươi sẽ có cuộc sống như người bình thường." Nếu Trường Nguyên lão tiên sinh thật sự có thể dẫn cổ trùng trong cơ thể Thanh Mặc Nhan ra, đó là một chuyện không thể nào tốt hơn. "Cơ hội khó có được, Thiếu khanh muốn thử hay không?" Trường Hận do dự nhìn Thanh Mặc Nhan. Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm ngồi ở chỗ kia, giống như chuyện mọi người đang nghị luận không hề liên quan đến hắn. Trường Nguyên đem lọ hương liệu kia đặt ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, buồn bã nói: "Hương này khó có được, người chế hương trên thế gian này ít ỏi vô cùng, cũng không biết sau này có ai kế thừa được thuật này nữa hay không." Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một lát: "Ta nguyện thử một lần." Trường Nguyên tiên sinh lộ ra một tia mỉm cười: "Một khi đã như vậy, kia liền thử một lần đi, cũng coi như là duyên phận giữa ta và ngươi, thật sự ta cũng rất luyến tiếc loại hương liệu này." Trường Hận nhìn Trường Nguyên lão tiên sinh đem hương liệu đổ vào lư hương, để lên trên bàn. "Mời Thiếu khanh cởi bỏ y phục." Trường Nguyên phân phó nói, cũng lấy từ trong tủ ra một cuốn da trâu, mở ra, bên trong là đủ loại dụng cụ lớn nhỏ. Trường Hận nhìn thấy cái này liền yên lòng: "Đây là dụng cụ truyền nhiều đời của tộc chúng ta, chuyên môn dùng để trị bệnh cứu người... Đây cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy nó." Trường Nguyên chuẩn bị xong xuôi liền bảo đám người Trường Hận cùng Như Tiểu Lam đi ra ngoài. "Dẫn Cổ vương là một một chuyện vô cùng nguy hiểm, không được có người ngoài ở đây, bằng không Cổ vương vừa ra sẽ chui vào trong cơ thể các ngươi, ta cũng chỉ có duy nhất một lọ hương liệu này, đến lúc đó muốn dẫn nó ra một lần nữa sẽ rất khó khăn." Nghe xong lời này đám người Trường Hận không dám lưu lại, tất cả đều lui ra ngoài cửa. Như Tiểu Lam sau khi ra khỏi cửa liền trực tiếp chạy đến chỗ cửa sổ, nhìn vào bên trong. "Tiểu Lam, đừng hồ nháo." Trường Hận thấy thế vội vàng ngăn lại. Như Tiểu Lam ở ngoài cửa sổ nhìn nửa ngày cũng không thấy cái gì, liền xoay người chạy tới dưới phiến cửa sổ. Trường Hận hết cách, chỉ có thể đi qua, muốn bắt nàng trở về. "Ta có chút không yên tâm." Như Tiểu Lam nói: "Trường Nguyên tiên sinh kia... Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt..." Nghe xong lời này Trường Hận thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Ngươi làm sao quen biết hắn được, đến ngay cả ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn vô cùng có địa vị ở trong tộc chúng ta." "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, nhìn bộ dáng hắn không giống với người hơn hai trăm tuổi, lại còn dễ nói chuyện như thế." Như Tiểu Lam nghiêng đầu khó hiểu. "Này có gì đâu mà kỳ quái?" Trường Hận khó hiểu. "Những cao nhân tu vi thâm hậu thường rất ít khi chịu gặp mặt người khác, hắn dễ dàng đồng ý giúp đỡ chúng ta như vậy, ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi." "Là do ngươi suy nghĩ quá nhiều." Trường Hận kéo nàng trở về: "Ngươi đừng chạy loạn khắp nơi nữa, đừng làm ảnh hưởng đến việc dẫn cổ trùng của Trường Nguyên tiên sinh." Như Tiểu Lam không chịu đi ra: "Ta sẽ không lên tiếng, chỉ xem một chút thôi." Nàng chọc một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, nhưng cái lỗ nhỏ kia quá cao, đầu nàng căn bản với không tới. Trường Hận không lay chuyển được nàng, chỉ đành ôm nàng bế lên. Như Tiểu Lam dán vào cửa sổ, nhìn vào bên trong qua cái lỗ nhỏ kia. "Lách cách" một tiếng giòn vang, trên cửa sổ kích ra một chuỗi màu vàng loang loáng, giống như lôi điện thật nhỏ, bỗng chốc đánh trúng Như Tiểu Lam. Như Tiểu Lam một kích ngã quỵ xuống dưới. Trường Hận sợ hãi, tiếp được Như Tiểu Lam, đặt nàng lên băng ghế dài chỗ hành lang. "Tiểu Lam, ngươi mau tỉnh." Đám người Huyền Ngọc lúc này cũng phát hiện ra dị trạng, tất cả đều tụ lại đây. Như Tiểu Lam chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt hoảng hốt, nửa ngày vẫn không thấy tỉnh táo lại. Ở trên trán nàng có lưu lại một khối ấn ký cháy đen, tựa như vừa rồi bị vật gì thiêu qua. Trường Hận dùng ngón tay khẽ chạm lên khối bỏng kia, Như Tiểu Lam đau rụt cổ lại. "Tê..." "Chuyện này là sao, chuỗi sáng lúc nãy là thứ gì?" Trường Hận hỏi. Như Tiểu Lam đột nhiên mở to mắt ngồi bật dậy: "Thanh Mặc Nhan!" "Thiếu khanh vẫn chưa đi ra." Trường Hận trấn an nói. Như Tiểu Lam nhanh chóng sờ đến bên hông mình, từ giữa lấy ra một lá bùa, tay nhỏ bé gấp nó thành hình dạng một con chim nhỏ. "Ngươi muốn làm cái gì?" Trường Hận hỏi. "Trong phòng có vấn đề, sau khi chúng ta tới nơi này liền bị pháp trận bao lại, ai cũng không có cách đi qua được." Nghe Như Tiểu Lam nói, đám người Huyền Ngọc cũng đi đến gần cửa sổ, thử duỗi tay thăm dò chạm vào. "Lách cách" một trận tiếng vang, lại kích ra một chuỗi loang loáng. Nhìn đám người Huyền Ngọc suýt nữa bị đốt trọi ngón tay, trên mặt Trường Hận cũng biến sắc. "Có phải hay không là do Trường Nguyên tiên sinh lo lắng chúng ta vướng bận, cho nên mới làm ra cái này..." Như Tiểu Lam nhếch miệng nhỏ, thần sắc nghiêm túc. Nàng đặt chim nhỏ được gấp từ lá bùa lên lòng bàn tay, hai tay khép lại kết ấn, rồi mới mở bàn tay ra thổi nhẹ. Chim giấy như bị một trận gió nhẹ cuốn đi, lập tức bay về phía cửa sổ, hơn nữa còn từ khe hở cửa sổ bay vào. Như Tiểu Lam hai mắt ngưng tụ, không nhúc nhích. Đám người Trường Hận cùng Huyền Ngọc đều không giúp được gì, chỉ có thể lẳng lặng vây quanh Như Tiểu Lam. Trong phòng. Mùi hương phát ra từ lư hương lượn lờ khắp căn phòng. Cảnh vật trước mắt Thanh Mặc Nhan lay động, bất quá đầu óc hắn vẫn rất thanh tỉnh, hắn nhìn thấy Trường Nguyên lão tiên sinh rút một con dao nhỏ từ cuốn da trâu, sau đó lấy một lá bùa từ trong lòng ngực ra. Thanh Mặc Nhan mở to hai mắt. Tuy rằng tầm mắt mơ hồ không rõ, nhưng hắn vẫn phân biệt được màu đen trên lá bùa kia: Kia hình như là thứ bị Như Tiểu Lam gọi là "lá bùa đen" gì đó. Lá bùa đen ở trong tay Trường Nguyên tiên sinh hóa thành một ngọn lửa, hắn nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, trong tươi cười mang theo tia quỷ dị khó hiểu. Thanh Mặc Nhan chớp ánh mắt một chút, dù cho phát hiện ra có điều không ổn, nhưng cơ thể hắn lại không thể động đậy. "Thiếu khanh đại nhân đừng vội, hương này vẫn chưa cháy hết, ngươi sẽ không cảm thấy đau, dù cho dao nhỏ có đâm vào trong thân thể, cũng sẽ không có cảm giác gì cả." Trường Nguyên mỉm cười nói: "Lát nữa ta sẽ cắt một đao lên ngực ngươi, nhưng mà ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đếm trái tim của ngươi, bởi vì Cổ vương đang ngủ ở trong trái tim ngươi a." Trường Nguyên chậm rãi cúi người tiến đến trước mặt Thanh Mặc Nhan, hình dạng lão giả trở nên vặn vẹo ở trong mắt Thanh Mặc Nhan, dần dần thay đổi, bộ dáng kia... Tựa hồ có chút quen thuộc. Thanh Mặc Nhan muốn ngừng thở, để tránh tiếp tục hít vào mùi hương kia, nhưng mà Trường Nguyên lại duỗi tay tới nắm trụ lấy cổ hắn. "Thiếu khanh đại nhân, Cổ vương ở lại nơi đó của ngươi quả là phí phạm của trời, không bằng đem nó giao cho ta đi." Trong lúc hoảng hốt, Thanh Mặc Nhan nhìn khuôn mặt Trường Nguyên, từ kẽ răng bài trừ ra hai chữ: "Thanh Đô..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]