Đội ngũ của Thanh Mặc Nhan tiến vào thành nhỏ. Hai tên tử sĩ đi theo Sử Đại Thiên vào thành trước, thuê một tòa tiểu viện. Vì Như Tiểu Lam đang ở trong tình trạng này nên Thanh Mặc Nhan không dám nghỉ ngơi ở khách điếm. Nhìn tiểu viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trường Hận tán dương khen Sử Đại Thiên một câu: "Thực không nhìn ra, ngươi làm việc cũng không đến nỗi nào." Sử Đại Thiên chân chó nói: "Chủ yếu là nhờ Thế tử ra tay hào phóng." Lời này thực ra cũng không phải là giả, chỉ cần chịu bỏ tiền, muốn tìm dạng địa phương nào mà chẳng được. Thanh Mặc Nhan sai người dọn dẹp phòng một phen, lúc này mới đem Như Tiểu Lam đang ngủ như bùn mềm quấn vào trong chăn. Đêm hôm đó Như Tiểu Lam đột nhiên sốt cao, cả người nóng không khác gì bếp lò nhỏ. Nửa đêm Thanh Mặc Nhan gọi Trường Hận tới. Trường Hận cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, bởi vì dọc theo đường đi Như Tiểu Lam luôn ngủ say, căn bản không thể nào đột nhiên sinh bệnh được. "Xem qua mạch tượng không có vấn đề gì." Trường Hận bất đắc dĩ nói. "Chẳng lẽ lại giống như lần trước?" Thanh Mặc Nhan cau mày. "Lần trước?" Thanh Mặc Nhan kể qua chuyện Như Tiểu Lam trưởng thành, Trường Hận nghe xong trầm tư mất nửa ngày, sau đó cũng không dám đưa thuốc lung tung, chỉ có thể bảo Thanh Mặc Nhan chú ý quan sát. Trời gần sáng, Như Tiểu Lam lúc này mới hạ sốt, thân thể cuộn thành một đoàn, theo bản năng dựa đến gần Thanh Mặc Nhan. Thanh Mặc Nhan càng thêm tin tưởng đây là quá trình nàng trưởng thành, vì thế phân phó đám người Huyền Ngọc ở lại thành nghỉ ngơi thêm một ngày. Như Tiểu Lam liên tục ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau, hai buổi tối liên tiếp Thanh Mặc Nhan đều không dám ngủ, luôn lo lắng, cách một lúc lại duỗi tay ra thử sờ nàng. Thời điểm ánh sáng trắng mông lung tỏa ra, cơn buồn ngủ của Thanh Mặc Nhan không thấy đâu nữa, hắn chậm rãi tiến lại gần nàng. Thân thể đang cuộn tròn của Như Tiểu Lam lại lớn thêm một vòng. Cánh tay và chân trở lên thon dài hơn, rốt cuộc không còn cảm giác toàn là thịt nữa, bất quá gương mặt kia vẫn mũm mĩm như xưa. Như Tiểu Lam chậm rãi mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen trắng rõ ràng, dọa nàng suýt nữa nhảy dựng lên. "Thanh Mặc Nhan?" Nàng mơ hồ nói: "Ngươi đang nhìn cái gì?" Há mồm, phát hiện giọng nói bản thân có chút thay đổi. Thiên a! Như Tiểu Lam ngồi bật dậy, mái tóc thật dài buông xõa xuống, che mất khuôn mặt nàng. Tóc lại mọc dài thêm, quả nhiên là... Cúi đầu nhìn toàn thân, ngây người. Y phục của ta! Như Tiểu Lam vèo một cái chui vào trong chăn. Thanh Mặc Nhan, hỗn đản nhà ngươi! Y phục của ta đâu! Khóe mắt Thanh Mặc Nhan tràn ra ý cười nồng đậm, ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng tựa như bầu trời đêm sâu không lường được. Như Tiểu Lam chợt cảm thấy có một bàn tay to đang thò vào trong chăn, bàn tay đó dừng ở trên cánh tay nàng, chậm rãi di chuyển lên bả vai nàng, cuối cùng nhéo nhéo sau cổ nàng, tháo cái vòng trên cổ nàng ra. Từ sau lần nàng đột nhiên lớn lên, Thanh Mặc Nhan đã sai người sửa lại vòng cổ để có thể điều chỉnh lớn nhỏ. Sau khi điều chỉnh xong hắn lại đeo lên cổ nàng, khi tầm mắt lướt qua hai khối đá ngũ sắc, ánh mắt liền tối lại. Như Tiểu Lam có chút đắc ý, rốt cuộc nàng cũng đã trưởng thành. Ha ha ha, nàng đã là người lớn, cuối cùng cũng không bị gia hỏa này ôm tới ôm lui nữa. Di? Vì sao sau khi Thanh Mặc Nhan giúp nàng đeo vòng cổ xong lại không lấy tay ra, bàn tay còn trượt xuống lưng nàng... "Ngươi mau lấy tay ra." Nàng khẩn trương nói. Bàn tay Thanh Mặc dừng ở nơi gần thắt lưng nàng, ngón tay hoạt động qua lại theo sống lưng nàng. "Mới lớn lên đã cảm thấy đủ lông đủ cánh?" Thanh Mặc Nhan ngữ khí lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất mang theo tia lửa. Trong lòng Như Tiểu Lam vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. "Ngươi... Ngươi đừng xằng bậy, chúng ta hiện tại vẫn đang ở bên ngoài." "Nói như vậy chỉ cần trở về là được?" Thanh Mặc Nhan nheo mắt, bàn tay to một lần nữa trượt từ trên sống lưng nàng xuống. Như Tiểu Lam nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời hắn thế nào. Thanh Mặc Nhan cũng đã tính toán ở trong lòng, nếu trái cây đã chín, mạnh mẽ nuốt xuống cũng không phải là cách, lại nói nếu dọa đến vật nhỏ, khiến nàng sinh ra tâm lý sợ hãi với chuyện này cũng không tốt. Loại chuyện này vẫn nên để ngươi tình ta nguyện mới có tư vị. Thanh Mặc Nhan một đường vuốt ve phần lưng bóng loáng của nàng, đem ngọn nửa nơi đáy mắt ẩn giấu đi. Như Tiểu Lam khẩn trương lui người thành một đoàn, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn có hành động gì khác, bàn tay to tuy rằng chiếm tiện nghi nhưng vẫn biết điểm dừng, không làm ra hành động khiến nàng cảm thấy bất an. Một lúc sau, nàng phát hiện Thanh Mặc Nhan bất động. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hắn đang gối lên cánh tay chính mình, tay còn lại khoác lên eo nàng, nhắm hai mắt lại. Ngủ rồi? Nàng thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn mạnh mẽ ép buộc, nàng thật sự không biết nên ứng phó thế nào. Như vậy cũng tốt, đỡ đi cảm giác ngại ngùng. Buổi sáng thời điểm rời giường, ánh mắt của đám người Huyền Ngọc thường xuyên dừng ở trên người Như Tiểu Lam. Sử Đại Thiên càng khoa trương hơn há to miệng, đến ngay cả cuống họng cũng có thể nhìn thấy. "Một đám nhàn rỗi không có việc gì làm?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói. Trường Hận ho nhẹ vài cái, mọi người đều đồng loạt rời tầm mắt thật nhanh. Thanh Mặc Nhan cầm chủy thủ, cắt bớt phần tóc mới mọc của Như Tiểu Lam, bằng không sẽ quét tới cả trên mặt đất. Như Tiểu Lam nhìn chính mình trong gương, miệng bất mãn nói thầm: "Xem ra đời này ta vô duyên với mỹ nhân rồi." Thanh Mặc Nhan kéo nhẹ tóc nàng: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tuy nói không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng bộ dáng nàng lớn lên cũng không phải là kém. Như Tiểu Lam lắc lắc đầu, nhìn Thanh Mặc Nhan qua mặt gương, ngoắc ngón tay. Thanh Mặc Nhan cúi người lại gần: "Làm sao?" "Hư... Đừng nói chuyện." Như Tiểu Lam dán lên mặt hắn, hít vào một hơi thật sâu. "Làm gì?" Thanh Mặc Nhan kinh ngạc nhìn hình ảnh hai người kề sát vào mặt nhau ở trong gương. "Để ta hấp thu hương khí của ngươi, cướp đi mỹ mạo của ngươi." Như Tiểu Lam nhắm mắt lại nói. Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng. "Lần đầu tiên ta nhìn thấy có yêu quái không ăn thịt người, chỉ muốn đoạt đi mỹ mạo." Như Tiểu Lam trợn trắng mắt, ai bảo bộ dáng của hắn đẹp đến thế làm gì. Thật không công bằng. Mọi người ở lại trong thành nhỏ thêm một ngày. Chạng vạng tối, Trường Hận đi dạo về nói buổi tối trong thành có pháo hoa làm từ sắt. "Pháo hoa làm từ sắt là cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói. "Ngươi chưa từng thấy qua?" Như Tiểu Lam bẹp miệng, vô nghĩa, nàng mới sống ở thế giới này được bao lâu. "Thanh Mặc Nhan, buổi tối chúng ta đi xem pháo hoa làm từ sắt có được không?" Như Tiểu Lam vui vẻ chạy vào phòng xin chỉ thị. Nguyên bản Thanh Mặc Nhan không muốn để cho nàng đi, buổi tối ở bên ngoài không quá an toàn, ngày mai bọn họ còn phải rời khỏi thành. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan suy nghĩ, sau đó gọi Huyền Ngọc tiến vào. Huyền Ngọc dẫn theo mười tên tử sĩ đi ra ngoài trước. Như Tiểu Lam gấp muốn chết, không ngừng thúc giục: "Trường Hận nói nếu đến muộn sẽ không có chỗ." Thanh Mặc Nhan lại không chút hoang mang, mắt thấy sắp đến giờ mới thay y phục, mang theo Như Tiểu Lam cùng Trường Hận đi xem pháo hoa làm từ sắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]