Thư lâu ầm ầm sập đổ. Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam lao ra theo sát phía sau Ngàn Thương, tuy rằng mọi người cũng đều chạy ra tới, nhưng phần lớn đều bị trọng thương, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Sau khi ra ngoài Thanh Mặc Nhan liền buông Như Tiểu Lam ra, trực tiếp nhắm vào Thanh Đô tiên sinh đang ngồi trên xe lăn ở cách đó không xa. Công phu của Thanh Mặc Nhan nàng đã từng được chứng kiến qua, tuy rằng bị cổ độc ảnh hưởng nên bình thường hắn không sử dụng nội lực được, nhưng công phu vẫn thuộc loại nhất đẳng. Khiến mọi người kinh ngạc chính là võ công Thanh Đô tiên sinh cũng không hề yếu, dù cho phải ngồi trên xe lăn, không thể xê dịch, vẫn đánh tay ngang được với Thanh Mặc Nhan. Trong tay hai người đều không có binh khí, đấu bằng chưởng phong, khiến đá xanh cùng nền gạch bên ngoài thư lâu đều bị rạn nứt. Như Tiểu Lam nhìn đến kinh hãi. Nhưng lại không có cách nào giúp đỡ được, Ngàn Thương còn phải dùng vào việc khác, nàng không thể lãng phí thời gian ở đây. Nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh. Ánh mắt Như Tiểu Lam cuối cùng dừng ở cái ao trước thư lâu. Thanh Đô tiên sinh cùng Vu Tĩnh Kỳ từng câu cá ở đó. "Ngàn Thương, mang ta đến nơi đó!" Như Tiểu Lam vội la lên. Ngàn Thương thu hồi kiếm nhỏ bên tay trái, ôm lấy thắt lưng Như Tiểu Lam. Nhẹ nhàng nhấc cả người nàng lên. Nhảy vài lần liền đến trước cái ao. "Mang ta đi xuống." Như Tiểu Lam mệnh lệnh nói: "Bất quá kỹ năng bơi của ta không tốt, ngươi ngàn vạn lần không được buông tay ra." Lòng sợ hãi túm lấy cánh tay Ngàn Thương, hai chân Như Tiểu Lam run rẩy. Nhưng mà dù cho nàng có sợ thì cũng phải tự mình đi xuống để xem, bởi vì trừ bỏ nàng ra, không có bất luận kẻ nào có thể phá được pháp trận của Thanh Đô. "Tiểu Lam là hài nhi, sẽ không buông tay." Ngàn Thương thấp giọng nói, ôm chặt nàng, thả người tiến vào trong nước ao. Mùa đông nước ao lạnh thấu đến tận tim. Như Tiểu Lam cảm giác như cả người đều bị đông cứng. Ngàn Thương không ngừng lặn xuống, rất nhanh đã đến gần đáy ao. Càng đi xuống, nước ao ngược lại càng thêm sáng trong, tựa như đáy ao có đèn chiếu sáng. Như Tiểu Lam ở trong nước mở to hai mắt. Đáy ao lay động tám vòng tròn màu bạc, thình lình nhìn qua, tựa như ảnh ngược của tám ánh trăng ở dưới nước. Như Tiểu Lam dùng ngón tay chỉ phía dưới, Ngàn Thương một hơi lặn xuống đáy ao. Đến gần, Như Tiểu Lam lúc này mới nhìn thấy rõ tám ánh trăng kia thế nhưng lại là tám mặt kính bạc. Ngàn Thương ở trong nước cũng không cần không khí, nhưng mà Như Tiểu Lam lại không được như vậy, được một lúc đành phải chỉ tay lên phía trên, ý bảo Ngàn Thương mang nàng trồi lên mặt nước để thở. Khi đánh vỡ được mặt kính bạc thứ tư, Như Tiểu Lam hoàn toàn đông cứng, run rẩy không nói nên lời. Nhưng mà nàng không được phép dừng lại. Vừa rồi Thanh Mặc Nhan đã dùng đến nội lực, nói cách khác hắn đã ăn viên thuốc nàng bào chế, chỉ có thời gian một nén hương. Trước đó nàng phải phá hỏng được hết tám mặt kính bạc. Lại lần nữa lặn xuống đáy ao, Như Tiểu Lam dùng hai tay đông cứng gian nan kết ấn, mặt kính bạc ở trước mắt nàng nổi lên gợn sóng hỗn loạn, kêu vang, cuối cùng nứt ra. Thanh Mặc Nhan cùng Thanh Đô vẫn đánh nhau ở trước phế tích thư lâu. Đám người Huyền Ngọc chỉ có thể trông mong đứng nhìn. Không phải bọn họ không muốn giúp, thân thủ của Thanh Đô tiên sinh bọn họ đều nhìn thấy, phương diện này trừ bỏ Huyền Ngọc có thể chống đỡ vài chiêu của đối phương ra, những người khác đi lên chẳng khác nào chịu chết. Thanh Mặc Nhan bởi vì từ nhỏ trúng cổ độc. Cho nên phá lệ chú trọng tu hành nội lực, bình thường tất cả nội lực của hắn đều dùng để áp chế cổ trùng trong cơ thể, vì vậy mới không dám tùy tiện sử dụng nội lực lung tung. Cho nên khi hắn ra tay, thường thường dồn vào một kích, không có kéo dài cùng do dự, bởi vì mỗi chiêu thức đánh ra đều là cơ hội rất quan trọng đối với hắn, hắn phải nắm lấy. Hắn có kiêu ngạo của mình, dù có chết cũng muốn đồng quy vu tận với địch nhân, tuyệt sẽ không làm kẻ đáng thương chỉ có thể nằm đó chờ chết. Động tác Thanh Đô càng ngày càng chậm, hơn nữa sắc mặt cũng càng trở nên trắng bệch, hắn thường xuyên nhìn trộm về phía ao bên kia. Thanh Mặc Nhan biến đổi chiêu thức, một quyền xẹt qua mặt hắn. Quyền phong sắc bén để lại một đạo vết máu trên mặt Thanh Đô tiên sinh. "Pháp trận sắp được phá." Khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra ý cười lạnh như băng. Thanh Đô tiên sinh đột nhiên giơ ống tay áo lên, từ trong tay áo bay ra vuốt sắt được buộc lại bằng sợi dây thật dài, vuốt sắt bay vụt ra cắm vào thân cây. Thanh Mặc Nhan thấy không ổn, tiến lên ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước, vuốt sắt co duỗi kéo Thanh Đô tiên sinh cùng xe lăn lên, bay lên giữa không trung. Thanh Mặc Nhan một kích thất thủ, không có nửa phần do dự, trực tiếp đuổi theo. Đám người Huyền Ngọc nhìn đến choáng váng. "Thanh Đô đào tẩu, mau đuổi theo!" Tuy nói như vậy. Nhưng mà làm sao đuổi được a, tốc độ bọn họ nhanh như thế. Vu Tĩnh Kỳ xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt nhẹ mở. Hắn nhìn theo phương hướng Thanh Đô tiên sinh biến mất rất lâu, biểu cảm tuyệt vọng nói không nên lời. Hắn nhớ lại lúc trước Như Tiểu Lam đã từng nói qua, lúc ấy nàng nhìn thấy Thanh Đô tiên sinh câu cá liền nhắc nhở hắn người này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Lúc đó hắn còn cảm thấy nàng rất buồn cười. Nguyên lai người thật sự đáng buồn cười là hắn. Tự cho mình là đúng, cho rằng có thể thay đổi nhân sinh, không nghĩ tới cuối cùng lại thành thứ cho người khác lợi dụng. Thanh Mặc Nhan đuổi theo Thanh Đô tiên sinh rời khỏi Tàng thư lâu. Cổ trùng di động ở phần ngực dần dần đình chỉ. Thanh Mặc Nhan biết nhất định Như Tiểu Lam đã phá trận thành công, nhưng cũng đến lúc thuốc viên mất đi hiệu lực rồi. Nếu không dừng việc sử dụng nội lực lại, rất nhanh cổ độc sẽ phát tác. Nhưng hắn không có cách nào dừng lại vào lúc này. Hắn cần phải bắt được Thanh Đô, hắn thật không hiểu, vì cái gì vận mệnh trêu ngươi, luôn có đủ loại lực lượng không ngừng vờn quanh hắn, nhằm vào cổ độc trên người hắn. Hắn muốn biết hết mọi chuyện. Thanh Mặc Nhan tùy tay bẻ lấy một cành cây, lợi dụng nội lực phóng ra, Thanh Đô tiên sinh vừa mới trở lại mặt đất, thân thể xoay vội, cành cây vừa vặn xuyên qua một bên đầu vai hắn. Thanh Đô rên một tiếng, giơ tay lên không trung ném ra một vật. Một đạo pháo hoa nổ tung trong bầu trời đêm. Thanh Mặc Nhan híp mắt. Xem ra Thanh Đô còn có đồng bọn. Pháo hoa này tuyệt đối là dùng để mật báo, hắn đang muốn gọi cứu binh tới, cũng như nói cho đồng bọn biết hắn đã thất bại... Ngay ở lúc Thanh Đô giơ tay bắn pháo hoa, Thanh Mặc Nhan đã thừa cơ tiến lại gần. Cao thủ so chiêu, nào được phép phân tâm, huống chi người đối mặt với Thanh Đô còn là Đại lý tự Thiếu khanh. Thanh Mặc Nhan một chưởng đánh trúng ngực Thanh Đô. Mười phần nội lực. Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, dù cho một chưởng đánh chết đối phương hắn cũng sẽ không cho đối phương cơ hội chạy thoát. Thanh Đô bị chưởng lực chấn đến khí huyết nghịch chuyển, lập tức thay đổi sắc mặt, phun ra một ngụm máu. Thanh Mặc Nhan sau một chưởng thế nhưng không hề đuổi theo, ngược lại đứng ở nơi đó bất động. Hai tròng mắt lộ ra huyết sắc, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. "Ha ha a..." Thanh Đô lau đi máu trên miệng, nở nụ cười: "Hẳn là cổ độc phát tác đi, Thiếu khanh, thật đáng tiếc, ta còn thiếu một bước, chỉ một bước nữa thôi là đã lấy được Cổ vương trong cơ thể ngươi." Kỳ thực không phải Thanh Mặc Nhan không muốn động, mà là hắn không thể không phân tán nội lực ra, bởi vì cổ độc đã phát tác, hắn phải dùng nội lực để che chở tâm mạch của bản thân. "Cổ vương là cái gì?" Thanh Mặc Nhan gằn từng chữ một: "Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?" Thanh Đô chuyển động xe lăn chậm rãi thối lui, tươi cười nhẹ nhàng: "Ngươi không biết cổ trùng trong cơ thể mình có bao nhiêu thần kỳ, nó vẫn là..." Không đợi hắn nói hết câu, "vèo!" một tiếng một đạo bạch quang xẹt qua, trúng chính giữa ngực Thanh Đô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]