Một mảnh hoảng loạn, học viện thế nhưng phát sinh sự kiện khiến người ta sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều ngu ngơ, đứng ở nơi đó không biết làm thế nào mới tốt. Như Tiểu Lam đứng sau đám người, cắn chặt môi. Chỉ có nàng nhận ra được, đây là "chú sát"! Hành tung người kia không cần ở trước mặt. Chỉ cần lấy vài thứ trên người đối phương là có thể thi thuật, có mấy người đạo hạnh cao còn có thể giết người ở cách xa ngàn dặm. Như Tiểu Lam nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Trong nhà ăn kêu loạn. Tất cả mọi người đều tụ hợp lại, cho nên nàng rất dễ dàng nhìn thấy biểu cảm mỗi người. Nếu muốn thực thi chú sát thì quan trọng nhất là phải có sân cùng pháp trận. Hiện tại những người ở trong này đều không có điều kiện để thực hiện chú sát. Cho nên hung thủ hẳn là ở chỗ khác. Tay nàng vài lần dừng ở bên hông, định lấy lá bùa ra. Cuối cùng lại đều rời đi. Chỉ có nàng mới có thể ngăn cản được chú sát, nhưng lúc này nàng không thể lộ diện. Thanh Mặc Nhan không ở đây, nàng không dám tự tiện triển lộ chiêu thức, một là sẽ khiến mọi người hiểu lầm, coi nàng thành hung thủ cũng không chừng, hai là sẽ khiến cho hung phạm chú ý, sau này muốn bảo hộ Vu Tĩnh Kỳ sẽ càng khó khăn hơn. Nàng kéo lấy một tên tạp dịch học viện đang sợ đến ngây người ở một bên, mệnh lệnh nói: "Nhanh đến Đại lý tự báo tin!" Tạp dịch không nói hai lời liền chạy đi. Ước chừng qua thời gian một chén trà, chú sát đình chỉ. Thiếu niên trên mặt đất không nhúc nhích, cả người đều là máu, nhiễm cả trên mặt đất. "Chết... Đã chết rồi sao?" Có người lá gan lớn, thử duỗi tay chạm nhẹ vào người nọ. "Giống như còn hơi thở." "Mau đưa đến chỗ Thanh Đô tiên sinh." Nhóm tạp dịch dùng ghế hợp lại thành cáng, mọi người hỗ trợ khiêng người bị thương lên, đi thẳng đến Tàng thư lâu. Như Tiểu Lam đi theo phía sau mọi người, mới ra khỏi nhà ăn, đã thấy Sử Đại Thiên mồ hôi đầy đầu chạy tới. "Không tìm thấy tiểu Vương gia." Như Tiểu Lam vỗ trán, nàng nhớ tới, Vu Tĩnh Kỳ từng nói qua nơi hắn thích đến nhất là Tàng thư lâu. "Ta biết hắn ở đâu rồi, chúng ta đi." Tàng thư lâu. Thanh Đô tiên sinh chậm rãi chuyển động xe lăn đi ra, nhìn thiếu niên cả người toàn là máu. Nhíu mày nói: "Đây là vết thương do đao gây ra, hung thủ đã bị bắt chưa?" Mọi người hai mặt nhìn nhau. "Không... Chúng ta không nhìn thấy hung thủ." "Đột nhiên cả người hắn toàn là máu như vậy." "Xác thực tựa như bị một đao làm cho bị thương, nhưng mà chúng ta lại không ai thấy được hung thủ gây án..." Mọi người bảy miệng tám lời, Thanh Đô tiên sinh thong dong rửa tay, cầm lấy kéo cắt y phục thấm máu của thiếu niên ra. "Quá ầm ĩ, tất cả các ngươi đi ra hết đi." Đoàn người không dám quấy rầy Thanh Đô tiên sinh cứu người, chỉ có thể lần lượt đi ra ngoài cửa đứng, thường thường thấp giọng nghị luận Thanh Đô tiên sinh y thuật cao minh. Như Tiểu Lam không có hứng thú với việc Thanh Đô tiên sinh trị bệnh cứu người như thế nào. Nàng mang Sử Đại Thiên trực tiếp bước vào Tàng thư lâu. Đây là lần đầu tiên nàng đi vào trong Tàng thư lâu, bởi vì nàng không biết chữ Dạ Hạ quốc, cho nên nàng đối với Tàng thư lâu này cũng không có hứng thú. Bất quá nàng vẫn bị số sách ở đây làm cho kinh ngạc. Thư lâu tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều có một thang lầu liên tiếp, xoay quanh mà lên. Như Tiểu Lam ngẩng đầu đánh giá khắp nơi, chợt thấy từ thang lầu đi xuống một người. Đúng là tiểu Vương gia Vu Tĩnh Kỳ. "Các ngươi ở trong này làm gì?" Hắn không vui nói. "Đây không phải là nơi để đọc sách sao? Vì sao ngươi có thể đến, chúng ta lại không thể." Như Tiểu Lam cẩn thận đánh giá hắn. Thấy hắn hoàn hảo không tổn hại gì mới nhẹ nhàng thở ra. Nguyên bản nàng lo lắng thuật chú sát này là nhắm vào hắn, hiện tại xem ra, có lẽ hung thủ nhầm đối tượng cũng không chừng. "Vừa rồi trong học viện xảy ra huyết án, có người bị trọng thương được nâng đến chỗ Thanh Đô tiên sinh nơi này." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Từ giờ trở đi, ngươi không được tự tiện hành động, phải luôn ở cùng chúng ta." Vu Tĩnh Kỳ nhướn mi: "Huyết án?" Như Tiểu Lam đơn giản đem chuyện ở nhà ăn nói qua một lần. Vu Tĩnh Kỳ lại đột nhiên cười ra tiếng: "Nhìn không thấy hung thủ lại bị đao làm cho bị thương, điều này không có khả năng." Thẳng đến khi bọn họ cùng đến chỗ Thanh Đô tiên sinh, Vu Tĩnh Kỳ nhìn thấy nam sinh bị thương, nghe xong lời nghị luận của những người xung quanh mới bán tín bán nghi. Đại lý tự rất nhanh đã tới. Quan sai nhanh chóng vây quanh học viện, Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc lên đỉnh núi trước. "Tập trung tất cả mọi người lại, đưa đến phòng học, lát nữa ta sẽ đến hỏi." Thanh Mặc Nhan phân phó Huyền Ngọc. Cũng đem tất cả mọi người đi. Như Tiểu Lam vừa đi ra đã bị Thanh Mặc Nhan ôm chặt, động tác có chút thô bạo. "Có hay không bị thương đến ngươi?" Hắn thấp giọng hỏi. Như Tiểu Lam bị hắn xoa làm cho y phục rối loạn. Vội vàng muốn tránh thoát khỏi tay hắn: "Ngươi làm gì, nơi này còn có người khác a." "Có sao?" Thanh Mặc Nhan đến ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút. Rõ ràng Vu Tĩnh Kỳ cùng Sử Đại Thiên còn đứng ở nơi này đâu, ngươi coi bọn hắn là không khí sao? Thời điểm Thanh Mặc Nhan buông Như Tiểu Lam ra, y quan Trường Hận cũng đã chạy tới, mọi người đi vào Tàng thư lâu, hỏi tình huống người bị thương, cũng để Trường Hận đi vào xem xét thương thế. "Sử Đại Thiên ngươi đến phòng học bên kia đi, chú ý nghe xem bọn họ nói những gì." Thanh Mặc Nhan lặng lẽ phái Sử Đại Thiên đi, xen lẫn trong đám học sinh kia. Không lâu sau, Trường Hận từ trong thư lâu đi ra, nói với Thanh Mặc Nhan: "Nhìn miệng vết thương giống như do đao thương gây nên." "Tuyệt đối không phải là đao thương." Như Tiểu Lam nói xen vào. "Ta chỉ nói giống như..." Trường Hận nghiêm túc nói: "Trên đời này cũng không có võ lâm cao thủ nào có thể ra tay trước mặt nhiều người mà không để lại dấu vết như vậy." Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Người nhìn ra được gì?" "Là chú sát." Như Tiểu Lam bất an nói: "Kỳ thực lúc đó ta có thể cứu hắn... Nhưng ta sợ bại lộ thân phận sẽ khiến hung thủ nghi ngờ, cho nên..." Thanh Mặc Nhan nâng tay xoa đầu nàng: "Không phải lỗi của ngươi." "Nhưng nếu người nọ chết mà nói..." Dù biết rõ không liên quan đến mình, nhưng tránh không được sinh ra cảm giác áy náy. Trước kia vì việc này, không thiếu lần ông nội đã dùng thước gõ nàng: Nhân từ nương tay, sao xứng làm một Âm Dương sư! "Ngươi làm tốt lắm, hiện tại ngươi nói cho ta biết chú sát là chuyện như thế nào."Thanh Mặc Nhan đánh gãy lời nói của nàng. Như Tiểu Lam đành phải đặt chuyện giải thích về chú sát lên trên. Vu Tĩnh Kỳ ở cách đó không xa vài lần muốn lại gần, đều bị người của Thanh Mặc Nhan ngăn cản. Sau khi Như Tiểu Lam giải thích xong Thanh Mặc Nhan cùng Trường Hận đều nhăn mày lại. "Nghe qua giống như thứ hoàng tộc Mạc Tử quốc am hiểu." Trường Hận nói: "Cách giết người, chỉ thấy máu không thấy đao." Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Rất giống." Hắn chuyển hướng về phía Như Tiểu Lam, tiếp tục truy vấn: "Ngươi có biết nếu muốn thực thi chú sát thì phải làm như nào không?" "Trước phải chuẩn bị một cái pháp trận, trong tay còn phải nắm giữ vài vật trên người bị giết, tỷ như tóc, móng tay các loại, hơn nữa muốn thi pháp thì phải lấy ít máu trên ngón tay mình mới được." Thanh Mặc Nhan lập tức phân phó Huyền Ngọc: "Đi điều tra những người bị thương ở ngón tay."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]