Chương trước
Chương sau
Mọi người trong phòng học đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Như Tiểu Lam.
Nha đầu này... Điên rồi đi, dám nói chuyện như thế với Tiêu tiên sinh.
Phải biết rằng Tiêu tiên sinh ở trong học viện nổi tiếng có tính tình cổ quái, dám trêu đến trên đầu hắn, không chết cũng bị lột da.
Trên mặt Tiêu tiên sinh vẫn mang theo ý cười, nhưng cả người lại như hóa thạch, cứng ngắc tại chỗ.
"Vi sư lặp lại lần nữa, vi sư tên, gọi là Tiêu Sa Lai." Hắn buồn bã nói.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy từng trận âm phong lùa vào sau lưng, nếu như lúc này nàng là mèo hương mà nói, đại khái lông toàn thân sẽ dựng hết lên đi.
Nụ cười này, vì sao thoạt nhìn khủng bố đến thế.
Rõ ràng nhìn từ ái vô cùng, ôn nhu dễ gần, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác lạnh buốt.
"Gọi là gì?" Như Tiểu Lam mấp máy miệng nhỏ, cảm giác như sắp khóc đến nơi: "Ngươi đừng hỏi ta, ta không biết."
Vu Tĩnh Kỳ quay mặt qua chỗ khác, hắn thật sự không đành lòng nhìn tiếp nữa.
"Vi sư tên, gọi là Tiêu Sa Lai! Nghe rõ chưa!"
Trong phòng học, đột nhiên truyền đến tiếng rít gào từ băng sơn.
Chim chóc đậu trong sân đều hốt hoảng vỗ cánh bay đi, lũ chuột trong góc tường chi chi kêu chạy tán loạn.
Trong phòng học tựa như vừa trải qua một trận gió bão vô hình, mặt đất bị gió xoáy cuốn đi, thổi đến đầu tóc cùng y phục của mọi người đều bay về một hướng.
Gió bão đến mau, đi cũng mau, phòng học một lần nữa bình tĩnh trở lại, đến ngay cả tiếng hít thở của chính mình mọi người cũng không nghe được.
Ai lấy đều nơm nớp lo sợ ôm cây đàn của mình, dùng mắt nói với Như Tiểu Lam... Tạm biệt.
Từ trước đến giờ ở Bạch Hạc học viện, số học sinh có thể khiến cho Tiêu tiên sinh thành ra như vậy, đại khái chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tiểu nha đầu này, quả nhiên là có tiềm chất tìm đường chết a.
Như Tiểu Lam che hai lỗ tai lại, lỗ tai bị chấn động kêu ong ong, thân hình lung lay sắp đổ: "Nghe... Nghe rõ rồi..."
Chỉ một thoáng, trên mặt Tiêu tiên sinh lại hiện lên tia mỉm cười.
"Cố gắng học hành cho tốt, chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp tới hỏi vi sư."
Nguyên bản mọi người tưởng rằng sẽ xuất hiện tình huống bão táp càn quét qua, không nghĩ tới cuối cùng lại nhẹ nhàng bâng quơ như chưa từng có chuyện gì.
Thư đồng Tiêu tiên sinh ôm đàn của hắn lại đây, bắt đầu giảng bài.
Như Tiểu Lam hai tay trống trơn ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, Vu Tĩnh Kỳ liền ném ra một câu: "Ngươi không mang đàn đến?"
"Không có." Như Tiểu Lam vẫn còn cảm thấy tức giận, nhưng vì Tiêu Sa Lai đang ở đây nên nàng không muốn có bất kỳ liên quan nào tới Vu Tĩnh Kỳ, dù sao nàng cũng chỉ cần ở nơi bí mật theo dõi hắn là được.
"Nga? Như Tiểu Lam không mang đàn đến?" Tiêu Sa Lai cũng chú ý tới bên này, phân phó đồng tử, đi lấy đàn đến đặt trước mặt Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam xoay đi xoay lại cuốn cầm phổ, nàng không biết chữ ở đây, nhìn nửa ngày chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra được vài chữ mà Thanh Mặc Nhan đã dạy cho nàng.
Vu Tĩnh Kỳ ở một bên ho khụ một tiếng.
Như Tiểu Lam nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Chú ý nghe giảng, ngu xuẩn."
Như Tiểu Lam thừa dịp Tiêu Sa Lai không để ý, làm mặt quỷ với Vu Tĩnh Kỳ: "Ai cần ngươi lo."
Tiêu Sa Lai giảng không bao lâu, liền bảo mọi người bắt đầu luyện đàn.
Như Tiểu Lam ngồi ngốc ở nơi đó nhìn cầm phổ đến ngẩn người, đây là khúc nhạc gì a, hoàn toàn xem không hiểu.
"Ngươi ở đây làm cái gì?" Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm của Tiêu tiên sinh.
"Tiêu tiên sinh." Như Tiểu Lam bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, ánh mắt cực kỳ vô tội.
"Vì sao không luyện đàn?"
"Ta xem không hiểu cầm phổ." Như Tiểu Lam ăn ngay nói thật.
Trong phòng ẩn ẩn truyền đến tiếng cười châm chọc.
Tiêu Sa Lai cười sâu kín: "Không hiểu cầm phổ, vậy trước kia ngươi luyện đàn kiểu gì?"
"Ta chưa bao giờ luyện đàn a."
Tiêu Sa Lai nghẹn họng: "Sau khi Thiếu khanh nhận nuôi ngươi, mỗi ngày ngươi đều làm cái gì?"
Nhìn nàng chắc cũng khoảng mười tuổi, ở Dạ Hạ quốc, nữ đồng mười tuổi đã sớm học xong may vá thêu thùa, thiên kim nhà giàu đều phải học cầm kỳ thư họa các loại, có chút tâm tư muốn vào cung để trèo lên cành cao.
"Ta mỗi ngày..." Như Tiểu Lam mờ mịt nhớ lại: "Chính là ăn xong rồi đi ngủ."
"Phụt!" Trong phòng học vang lên một mảnh tiếng cười trầm thấp.
Như Tiểu Lam trừng mắt, vốn dĩ là như vậy, khi nàng vừa đến bên cạnh Thanh Mặc Nhan, vẫn là một con mèo hương nhỏ chưa cai sữa, mỗi ngày đương nhiên là chỉ có ăn với ngủ.
Tiêu Sa Lai dùng quạt xếp gõ lên cầm phổ: "Ta mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, đã ở học viện thì phải nghe theo sự an bài của vi sư, bảo ngươi luyện cái gì thì ngươi phải luyện cái đó."
"Nhưng mà ta không biết chữ a." Như Tiểu Lam nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói đến đúng lý hợp tình.
Ta không biết chữ a... Không biết chữ...
Biểu cảm trên mặt Tiêu Sa Lai tựa như bị thứ gì đó rút hết đi, đến ngay cả nụ cười trăm năm không đổi cũng phảng phất như bị nứt ra thành nhiều mảnh.
"Ngươi không biết chữ thì đến học viện làm cái gì?"
"Chính vì không biết chữ nên mới phải đến học viện để học tập a."
Thân thể Tiêu Sa Lai lảo đảo, nhóm học sinh đồng loạt hô lên: "Tiêu tiên sinh!"
Tiêu Sa Lai dùng tay vịn vào bàn, ngực phập phồng kịch liệt, giống như tức giận không nhẹ.
"Đưa tay ra." Hắn bỏ quạt xếp xuống, cầm thước lên.
Như Tiểu Lam trừng lớn mắt, nàng biết thứ này có uy lực như thế nào, trước kia khi học âm dương thuật, ông nội luôn cầm nó để giáo huấn nàng.
"Đưa ra!" Tiêu Sa Lai mệnh lệnh nói.
Như Tiểu Lam chẳng những không đưa tay ra, ngược lại còn giấu tay ra phía sau.
Đuôi lông mày Tiêu Sa Lai nhăn lại: "Vi sư bảo ngươi đưa tay ra, vì sao lại giấu ra phía sau?"
"Bởi vì ta sợ đau." Như Tiểu Lam mím môi, một bộ dáng sắp khóc đến nơi.
Tiêu Sa Lai cười lạnh, học sinh như vậy hắn đã gặp rất nhiều, nữ hài tử thấy sắp bị phạt đánh tay liền rơi nước mắt, nhưng mà tất cả các nàng đều sai rồi, hắn không sợ nhất chính là bộ dáng hoa lê đái vũ này của các nàng.
Bởi vì dù các nàng có tỏ ra mềm mại thì cũng không so được với dung nhan của hắn.
Mỗi ngày đứng trước gương, hắn đều bị dung mạo của chính mình mê hoặc, căn bản không có nữ tử nào vào được mắt hắn.
"Đưa tay ra đây." Tiêu Sa Lai một lần nữa ra lệnh.
Như Tiểu Lam hít sâu một hơi, ngửa đầu lên, "oa" một tiếng khóc lớn, thanh âm bén nhọn khiến dây đàn phải loạn run.
Nàng cũng không tin làm thế này Tiêu Sa Lai còn có thể hạ thủ được, nàng vụng trộm kết ấn ở trong ống tay áo, tiếng khóc tăng thêm hiệu quả vang rộng ra.
Tiêu Sa Lai không tin được nhìn tiểu nha đầu trước mắt.
Không phải bộ dáng mảnh mai mà hắn tưởng tượng trước đó, cũng không khóc thút thít bảo trì hình tượng, này đâu phải là khóc a, này là gào mới đúng.
Dần dần, tay đang nắm thước của Tiêu Sai La  thoáng dùng sức, một tiếng giòn tan vang lên, thước bị gãy thành hai đoạn.
"Ngươi, để đàn lên trên đầu rồi ra ngoài cửa đứng cho ta." Tiêu Sa Lai tuyệt vọng vươn ngón tay chỉ ra ngoài cửa.
Như Tiểu Lam co rúm miệng, không phải là phạt đứng thôi sao, có gì ghê gớm, dù sao ngồi trong này nghe mấy thứ kia cũng rất nhàm chán cùng buồn tẻ.
Để đàn lên trên đầu, không nói nửa câu xin tha thứ, trực tiếp đi ra ngoài cửa đứng.
Vu Tĩnh Kỳ nhịn không được duỗi dài cổ nhìn ra ngoài, tiểu nha đầu này đúng là ngoài dự kiến của hắn, nguyên tưởng rằng nàng giống như những nữ tử nhà giàu kia, vì hâm mộ Tiêu Sa Lai nên mới đến đây, nhưng hiện tại xem ra, nàng giống như người do kẻ thù của Tiêu Sa Lai phái đến để hành hạ hắn mới đúng.
"《Táng nội tâm》, luyện đủ một trăm lần!" Thanh âm lạnh lùng của Tiêu Sa Lai vang lên.
Trong phòng học, không khí thoáng chốc lại biến thành linh đường...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.