Chương trước
Chương sau
Gã sai vặt dẫn đường rời khỏi.
Trước khu rừng chỉ còn lại Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam cùng với Huyền Ngọc ba người bọn họ.
Những người khác đều đã bị Thanh Mặc Nhan đuổi quay về.
Tìm kiếm người ở một nơi chứa đầy oán khí như thế này, không phải cứ có nhiều người là tốt.
Thanh Mặc Nhan cũng không muốn làm thiệt hại người của hắn ở đây.
Như Tiểu Lam lên tiếng, gọi chó ngốc ra.
Huyền Ngọc cầm một cái giỏ thuốc đi tới: "Đây là thứ người hái thuốc kia đã từng dùng qua."
Như Tiểu Lam để cho chó ngốc ngửi giỏ thuốc: "Mang chúng ta đến chỗ người hái thuốc kia." Nàng mệnh lệnh nói.
Chó ngốc hưng phấn phe phẩy đuôi chạy đi.
Ba người gắt gao đuổi theo.
Trong rừng sâu nơi nơi đều có những nguy hiểm ngầm, bất quá có Như Tiểu Lam ở đây, nàng có thể phát hiện ra chỗ không ổn, dẫn bọn họ tránh khỏi những cạm bẫy.
Rất xa, trong rừng lộ ra mấy gian nhà cỏ.
Chó ngốc dừng bước chân, ngửi ngửi xung quanh.
Như Tiểu Lam sợ chó ngốc phát ra tiếng kêu làm kinh động đến người trong nhà, liền triệu hồi nó về.
Ba người dè dặt cẩn thận đến gần nhà cỏ, mới phát hiện nơi này cư nhiên là chỗ ở của những người hái thuốc.
Có thể sống ở loại địa phương này, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không khỏi thầm than cho sự vất vả của họ.
Hàng năm phải sống ở nơi tràn đầy tử khí, đến ngay cả Âm Dương sư cũng không thể bình yên sống đến già được, càng đừng nói đến người thường.
Một người hái thuốc đi từ trong nhà cỏ ra, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Thanh Mặc Nhan bọn họ.
Nhưng mà khiến cho bọn hắn ngoài ý muốn chính là, trên mặt người nọ không hề lộ ra chút tia kinh hoảng nào.
"Các ngươi đến đây tìm Tuyên Hàn đi, hắn không còn ở đây nữa." Người hái thuốc dùng thái độ lạnh băng nói chuyện với bọn họ.
Tuyên Hàn đúng là tên của người hái thuốc mà Độc phu nhân muốn bọn họ truy giết.
"Ngươi có biết hắn ở đâu không?" Như Tiểu Lam hỏi.
Thời điểm người hái thuốc nhìn đến Như Tiểu Lam ánh mắt liền có chút hoảng hốt.
Kỳ thật ngày thường khi đi ở trên phố, những người lần đầu nhìn thấy Như Tiểu Lam đều sẽ bị bộ dáng đáng yêu của nàng hấp dẫn, đặt biệt là đôi mắt kia, tựa như phỉ thúy đẹp nhất, khiến người ta sau khi nhìn thấy liền nuối tiếc rời đi.
"Tuyên Hàn ở đâu?" Thanh Mặc Nhan tiến lên chặn lại tầm mắt của người hái thuốc: "Hắn lấy trộm đồ của Độc phu nhân, chắc ngươi cũng biết kết cục hắn sắp gặp phải đi?"
Người hái thuốc lâm vào trầm mặc.
"Hắn chạy trốn rồi sao?" Như Tiểu Lam vươn đầu từ sau lưng Thanh Mặc Nhan ra hỏi.
Rất rõ ràng, thời điểm Như Tiểu Lam hỏi chuyện, người hái thuốc cũng không bài xích nàng.
"Đúng vậy, hắn đã rời khỏi đây từ đêm qua."
"Ngươi có biết hắn đi đâu không?" Như Tiểu Lam hỏi.
Người hái thuốc nhíu mày: "Các ngươi muốn giết hắn sao?"
"Chưa nói trước được." Thanh Mặc Nhan chen vào một câu.
Như Tiểu Lam ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn hắn, bọn họ cũng đã đáp ứng điều kiện của Độc phu nhân, chẳng lẽ Thanh Mặc Nhan còn có tính toán khác?
Người hái thuốc cười khổ: "Nếu các ngươi có thể tìm được hắn, thì nên giết hắn đi, đối với người phản bội Độc phu nhân mà nói, đây là phương thức chết hạnh phúc nhất."
Độc phu nhân, người cũng như tên, nếu những người phản bội mà rơi vào trong tay nàng, không cần nghĩ, cũng biết sẽ phải chịu những loại cực hình gì.
"Được, chúng ta sẽ tận lực khiến hắn chết mà không hề hay biết." Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình nói.
Như Tiểu Lam biết những lời này của Thanh Mặc Nhan không phải là nói đùa, chẳng qua là nghe qua có chút vô tình.
"Tuyên Hàn đi tìm phụ nhân kia." Người hái thuốc lẩm bẩm: "Hắn vì nàng nên mới trộm dược."
"Phụ nhân?" Như Tiểu Lam cùng chó ngốc đồng loạt vểnh tai lên, chuyện này chắc là có nội tình đi?
"Phụ nhân kia bị Độc phu nhân vứt bỏ ở trong rừng, từ trước đến giờ nàng luôn đem những thứ rác rưởi hết tác dụng ném đến đây, còn nói là vùng đất này rất màu mỡ, sinh trưởng rất nhiều dược liệu quý hiếm..." Người hái thuốc như đang tự nói với chính mình: "Bởi vì phụ nhân kia máu đã bị ô uế, cho nên đối với Độc phu nhân mà nói nàng tựa như rác rưởi không còn tác dụng, muốn giết thì giết, trực tiếp ném vào trong rừng."
"Nàng được Tuyên Hàn cứu về, nếu không phải nhờ Tuyên Hàn dùng rất nhiều dược liệu điều dưỡng, thì nàng sớm đã chết, nhưng mà máu của nàng vẫn còn rất bẩn, chỉ có cách dùng quỷ thảo lâu năm làm dược vật điều hòa may ra mới có thể cứu khỏi..."
"Cho nên vì phụ nhân kia nên Tuyên Hàn mới đi trộm đồ của Độc phu nhân?" Như Tiểu Lam hỏi.
Người hái thuốc cười khổ nói: "Dù sao đây cũng là lựa chọn của hắn, chẳng oán được ai."
Dù cho có cứu được phụ nhân kia thì sao, Thạch Phường trấn là thiên hạ của Độc phu nhân, mặc kệ bọn họ chạy đến đâu cũng không tránh khỏi một chữ "chết".
Tin tưởng đến ngay cả người hái thuốc này cũng hiểu rất rõ vận mệnh sau này của mình.
Đã làm người hái thuốc của Độc phu nhân, cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện đi ra khỏi đây, thẳng cho đến khi chết mới thôi... Rồi sau đó xác họ sẽ biến thành bùn đất, trở thành chất dinh dưỡng cho những cây dược liệu.
Thanh Mặc Nhan mang Như Tiểu Lam đi đến chỗ phụ nhân ẩn thân.
"Tổng cảm thấy, có chút đáng thương a." Như Tiểu Lam thở dài.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình, người đáng thương trên đời này thật sự rất nhiều, nếu hắn vì điều này mà mềm lòng, như vậy vĩnh viễn hắn sẽ không làm được việc gì cả.
Dựa theo lời người hái thuốc, phụ nhân kia đang ở trong rừng sâu phía bên trái lưng núi, nơi đó địa thế cao, có một gian nhà cỏ đơn sơ.
Thời điểm mọi người đi về phía nhà cỏ, Như Tiểu Lam lặng lẽ kéo ống tay áo Thanh Mặc Nhan: "Ngươi thật sự muốn giết tên Tuyên Hàn kia sao?"
Thanh Mặc Nhan cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà chỉ đặt tay lên trên đầu nàng.
Ba người bước tới phòng ngoài, Như Tiểu Lam nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của nữ tử.
Thăm dò nhìn vào trong.
Một phụ nhân trên mặt trải rộng toàn vết thương đang quỳ gối trên mặt đất, bụm mặt cúi đầu khóc thút thít.
"Đừng như vậy... Ngươi nghe ta nói..." Ở phía đối diện phụ nhân là một nam tử chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc như người hái thuốc: "Chỉ cần uống vào thuốc được nấu từ quỷ thảo, máu của ngươi sẽ sạch sẽ trở lại."
Hắn lấy ra một hộp gỗ nhỏ, cúi người đặt xuống trước mặt phụ nhân kia: "Ngươi xem... Cuối cùng ta cũng lấy được nó, chỉ cần nấu nó thành thuốc ngươi sẽ không sao nữa."
Phụ nhân mở to mắt nhìn chằm chằm hộp gỗ trong tay, vươn tay lên muốn chạm vào nó, nhưng mà ở thời điểm gần chạm đến nàng lại rút tay về.
"Ngươi trộm đồ của Độc phu nhân, ngươi điên rồi, nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Phụ nhân khóc nói.
"Không sao, đợi ngươi khôi phục, ta đem ngươi rời khỏi đây." Khuôn mặt lạnh lùng của Tuyên Hàn tràn đầy biểu cảm vui sướng: "Ta làm người hái thuốc ở đây đã hơn ba mươi năm, cho nên cực kỳ quen thuộc với địa hình nơi này, ta sẽ dẫn ngươi chạy đi, đến lúc đó chúng ta rời khỏi Thạch Phường trấn, ngươi muốn đi đến đâu cũng được..."
Phụ nhân ngừng khóc, trong ánh mắt lóe lên hy vọng, nhưng mà rất nhanh đã bị sợ hãi trên mặt nàng thay thế.
"Ngươi mang đồ trở về đi." Phụ nhân khóc khuyên nhủ: "Bây giờ về vẫn còn kịp đi? Còn cấp Độc phu nhân... Bằng không nàng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
Bên ngoài nhà cỏ, Như Tiểu Lam nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó nghe cuộc đối thoại của hai người trong phòng, hoàn toàn không có ý tứ động thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.