Gã sai vặt dẫn đường rời khỏi.
Trước khu rừng chỉ còn lại Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam cùng với Huyền Ngọc ba người bọn họ.
Những người khác đều đã bị Thanh Mặc Nhan đuổi quay về.
Tìm kiếm người ở một nơi chứa đầy oán khí như thế này, không phải cứ có nhiều người là tốt.
Thanh Mặc Nhan cũng không muốn làm thiệt hại người của hắn ở đây.
Như Tiểu Lam lên tiếng, gọi chó ngốc ra.
Huyền Ngọc cầm một cái giỏ thuốc đi tới: "Đây là thứ người hái thuốc kia đã từng dùng qua."
Như Tiểu Lam để cho chó ngốc ngửi giỏ thuốc: "Mang chúng ta đến chỗ người hái thuốc kia." Nàng mệnh lệnh nói.
Chó ngốc hưng phấn phe phẩy đuôi chạy đi.
Ba người gắt gao đuổi theo.
Trong rừng sâu nơi nơi đều có những nguy hiểm ngầm, bất quá có Như Tiểu Lam ở đây, nàng có thể phát hiện ra chỗ không ổn, dẫn bọn họ tránh khỏi những cạm bẫy.
Rất xa, trong rừng lộ ra mấy gian nhà cỏ.
Chó ngốc dừng bước chân, ngửi ngửi xung quanh.
Như Tiểu Lam sợ chó ngốc phát ra tiếng kêu làm kinh động đến người trong nhà, liền triệu hồi nó về.
Ba người dè dặt cẩn thận đến gần nhà cỏ, mới phát hiện nơi này cư nhiên là chỗ ở của những người hái thuốc.
Có thể sống ở loại địa phương này, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không khỏi thầm than cho sự vất vả của họ.
Hàng năm phải sống ở nơi tràn đầy tử khí, đến ngay cả Âm Dương sư cũng không thể bình yên sống đến già được, càng đừng nói đến người thường.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486378/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.