Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn A Nhiễm bưng bát rượu lớn đi đến, quỳ gối trên bậc thang.
Bát rượu kia hẳn là to bằng cả mặt nàng đi.
"Này... Thật sự phải uống sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan hơi mím, chau mày lại.
Trại chủ áy náy nói: "Đây là quy củ chỗ chúng ta, rượu bồi tội không được để người khác uống thay."
Như Tiểu Lam nhìn bát rượu to, nếu thật sự phải uống, sợ là trực tiếp say đến chết đi.
Đây là cái quy củ chó má gì, là cố ý hại người thì có!
Thái Nghĩa Minh lặng lẽ lại gần, đưa cho Thanh Mặc Nhan vài miếng lá cây dược liệu.
"Thật sự không được, bảo Như cô nương ăn thứ này đi."
Thanh Mặc Nhan nhìn vài miếng lá cây kia, không nói tiếp.
Như Tiểu Lam muốn dùng biện pháp của nàng hóa rượu thành nước, chẳng qua bây giờ có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào nàng, cho nên nàng mới không có cách nào thực hiện được.
Duỗi tay kéo Như Tiểu Lam vào trong lòng, Thanh Mặc Nhan quay đầu nói với trại chủ: "Mũi tên vừa rồi cũng không gây thương tổn đến nàng, vậy nên rượu bồi tội này cứ miễn đi, tửu lượng của Tiểu Lam không tốt, nếu thật sự để nàng uống chỉ sợ sẽ náo loạn cả nơi này lên."
Trại chủ khó xử nhìn A Nhiễm đang quỳ chỗ bậc thang.
Vẻ mặt A Nhiễm nghiêm túc: "Thanh công tử, đây là lỗi của ta, ta sẽ không thoái thác trách nhiệm, ở trong trại chúng ta, dù cho là nữ tử bình thường, cũng hiểu được lễ nghĩa, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486371/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.