Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ không chịu ngẩng đầu lên, qua nửa ngày trời, nàng vẫn không nhúc nhích gục đầu ở nơi đó giống như là đã ngủ quên.
"Đừng nằm bò ngủ." Hắn nói.
Như Tiểu Lam vẫn không nhúc nhích.
"Đứng lên." Hắn duỗi tay qua ý định kéo nàng lên.
"Đã chết rồi làm sao đứng dậy được..." Như Tiểu Lam nhịn cười.
"Nói bậy, cái gì mà chết với chóc, đứng lên cho ta!" Thanh Mặc Nhan nhíu mày.
"Bảo bảo không dậy nổi, bảo bảo muốn được ôm một cái, hôn một cái, bế lên cao..." Cũng không biết tại sao, đột nhiên nàng nhớ đến câu nói này, lại còn buột miệng nói ra.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan mấp máy hai cái.
Đột nhiên Như Tiểu Lam ý thức được lời này quá mức ái muội, này chẳng khác nào là cầu được sủng đi, nàng không khỏi nổi hết cả da gà lên.
"Bế lên cao là sao?" Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng.
"Cái gì cũng không phải, là ta thuận miệng nói lung tung thôi." Như Tiểu Lam bụm mặt không chịu buông tay, quá mất mặt, vừa rồi nàng đã nói cái gì.
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang bụm mặt lăn qua lăn lại trên bục xe, khóe miệng liền kéo ra một độ cung đẹp mắt.
"Câu hôn một cái kia, ta còn có thể hiểu được." Không chút tốn sức xách vật nhỏ lên, đặt ở trên đùi hắn.
Như Tiểu Lam liều mạng vung tay nhỏ bé ra bịt lấy miệng hắn.
"Là ta nói lung tung, ngươi đừng coi là thật!"
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia tinh quang, trên mặt lại lạnh lùng như mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486367/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.