Bên ngoài xe ngựa tụ tập rất nhiều người, nhưng không đợi những người phía sau nhìn rõ tình hình, một đạo bạch quang đã bay ra ngoài, người vén màn xe lên đầu tiên bị ngã văng xuống đất, vạt áo phía trước bị kiếm chém qua, nhưng mà lại không hề làm thương tổn đến da thịt.
Màn xe một lần nữa buông xuống.
Đám người Huyền Ngọc đồng loạt rút kiếm ra.
"Chờ đã, chờ đã, hiểu lầm... Đều là hiểu lầm..." Người nằm ở trước xe ngựa đột nhiên nhảy dựng lên: "Vừa rồi là ta phát bệnh, không phải bị xe đụng trúng, tất cả đừng nên động thủ!"
Mọi người nghe hắn nói xong, lúc này mới lui lại.
Đám người Huyền Ngọc cũng thu kiếm vào.
"Huyền Ngọc." Trong xe truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mặc Nhan: "Tiếp tục đi." Thậm chí không hỏi một câu vừa rồi bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.
"Vâng."
Huyền Ngọc không vui nhìn lướt qua mọi người, giục xe ngựa đi về phía trước.
Thẳng đến khi đám người Thanh Mặc Nhan đã đi xa, trong đám đông có năm người chui ra đi vào trong hiệu thuốc.
"Hùng trưởng quầy, thế nào, bộ dáng không tệ đi?" Người cầm đầu trong năm người hỏi, bọn họ đúng là năm tên thợ săn ngày đó ở động lợn rừng kia.
"Không tệ không tệ." Một nam nhân trung niên mập mạp vuốt cằm: "Tuổi không lớn, lớn lên nhìn như nước đậu phụ."
"Hơn nữa nàng còn cùng những người kia đi vào động lợn rừng, nha đầu này đối với dược liệu giống như đặc biệt mẫn cảm, đứng ở cách xa vẫn có thể ngửi được mùi hương của dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486355/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.