Thanh Mặc Nhan không hề quay đầu lại đi thẳng ra khỏi viện, Như Tiểu Lam cơ hồ phải vừa đi vừa chạy mới đuổi kịp hắn.
Câu hỏi cuối cùng của Thanh Mặc Nhan vừa rồi quả thực đã làm cho nàng kinh sợ.
Xem ra nội tình trong Hầu phủ không phải là ít a.
Nàng chưa bao giờ nghe Thanh Mặc Nhan nhắc đến mẹ đẻ của mình, tuy rằng lần trước hắn có nói mẹ đẻ hắn qua đời sau sinh hắn ra, nhưng mà tại sao người đã chết chôn cất ở đâu cũng không biết?
Này cũng quá khoa trương đi, cũng đâu phải là chyện phạt hạ nhân trong phủ, rồi mang ném đến bãi tha ma.
Tại sao lão Hầu gia không dám nói cho Thanh Mặc Nhan biết mẹ đẻ hắn được mai táng ở đâu?
Người đã chết, Hầu gia còn sợ hãi cái gì?
Như Tiểu Lam ôm theo cả bụng nghi vấn, nhưng lại không dám hỏi.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh đến dọa người, nàng cảm thấy yên lặng sẽ tốt hơn.
"Cô lỗ..." Bụng lại kêu lên.
Thanh Mặc Nhan nghe thấy, bước chân chậm lại.
"Ta đưa ngươi đi ăn."
"Được được." Ánh mắt Như Tiểu Lam lập tức sáng lên.
Thanh Mặc Nhan phân phó với Huyền Ngọc vài câu, rồi xoay người mang theo nàng đi ra hướng cửa chính.
"Thanh Mặc Nhan..." Cuối cùng Như Tiểu Lam cũng không nhịn được, chạy nhanh vài bước túm lấy góc áo hắn: "Cái kia... Có cần ta giúp gì không?"
Thanh Mặc Nhan yên lặng nhìn nàng, trên mặt tràn đầy biểu cảm kinh ngạc.
Như Tiểu Lam vội la lên: "Ngươi đừng có mà coi thường... Ta có thể biến thành mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486348/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.