Thái tử mỉm cười nhìn Như Tiểu Lam: "Đứa nhỏ này cũng quá nhát gan đi, nghe nói nàng có kỳ thuật dị pháp, cứu được không ít người của Thuận Thiên Phủ, vì sao lại sợ một con chồn trắng đây?" Đôi mắt Như Tiểu Lam ngập nước, nàng cũng muốn biết tại sao bản thân lại sợ con súc sinh này đến thế. Nhưng mà cũng không có biện pháp, chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương là nàng đã muốn bỏ chạy. Bên hông đột nhiên căng thẳng, Thanh Mặc Nhan bế nàng lên: "Nếu thái tử điện hạ đã biết nàng nhát gan thì cũng đừng nên trêu đùa kiểu đó nữa." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan không tốt, thái tử thế nhưng cũng không hề tức giận, trên mặt vẫn mang theo ý cười tao nhã, vuốt ve chồn trắng trên cổ, nhìn Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam đi ra khỏi cửa cung, bước lên xe ngựa. "Chắc chắn thái tử đã biết được gì đó." Như Tiểu Lam bất an nói. "Ân." Thanh Mặc Nhan mang theo biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt u ám không biết là đang suy nghĩ cái gì. "Sao hắn lại biết được chuyện của ta?" Như Tiểu Lam cả kinh nói. "Ngươi không nhớ rõ?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía nàng. "Nhớ cái gì?" "Những chuyện xảy ra trước khi ngươi tới Hạ quốc." Như Tiểu Lam cứng đờ. Nàng cũng không phải thật sự là mèo hương, thời điểm nàng đi đến thế giới này, vừa mở mắt ra đã thấy bản thân bị nhốt ở trong lồng, sao nàng có thể biết thân thể này đến từ đâu được. Nàng nỗ lực kiếm ra một cái cớ: "Khả năng khi đó ta vẫn còn quá nhỏ... Nên mới kông nhớ rõ." Thanh Mặc Nhan cũng không nghi ngờ đến việc này, bởi vì sự tồn tại của nàng cũng đã đủ khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên rồi. "Ngươi được Tề quốc tiến cống đến đây..." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Việc này do thái tử phụ trách, lúc đó đặc biệt chuẩn bị ngươi là để làm con mồi dâng lên cho Hoàng Thượng." Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến chuyện này. "Ta không biết tại sao ngươi lại trốn được khỏi nơi đó, nhưng mà sau đó thái tử đã phái rất nhiều người đi điều tra việc này, hắn hẳn là còn có tính toán khác, thái tử người này quả thật rất khó nắm bắt." Như Tiểu Lam chớp mắt: "Hắn sẽ không phải là muốn đem ta tặng cho Hoàng Thượng làm sủng vật đi." Thanh Mặc Nhan trầm mặc. Có thể nghĩ ra đáp án đơn giản như thế, trên đời này đúng chỉ có mình nàng. Khi hai người trở về Hầu phủ, sắc trời đã gần đến hoàng hôn. Trong phủ có chút quạnh quẽ, đến ngay cả đám hạ nhân cũng cúi thấp đầu, không dám thở mạnh. "Nhị thiếu gia đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi. "Đã trở về, nói là do uống quá nhiều rượu, còn náo loạn một hồi, vừa được người đỡ về sân." Huyền Ngọc nói. Như Tiểu Lam che miệng cười khúc khích. Thanh Mặc Nhan nhìn nàng một cái: "Ngươi đã làm gì hắn?" Như Tiểu Lam kiễng mũi chân, tiến đến bên tai hắn nói thầm một trận. Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy vài cái. Cùng lúc đó, trong tân phòng của nhị thiếu gia. Ngũ tiểu thư ngồi ở mép giường, sắc mặt trắng bệch. Nhị thiếu gia nằm trên giường ngửa mặt lên trời, say đến bất tỉnh nhân sự. "Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ, người đừng quá u buồn." Nha hoàn hồi môn theo từ Ngũ phủ tới khuyên nhủ. "Sao còn gọi là tiểu thư, đừng để cho người khác nghe được." Một nha hoàn khác trách mắng. "Là... Là nhị phu nhân." Nha hoàn cúi thấp đầu. Ngũ tiểu thư ném khăn voan đi, trong phòng chất đầy của hồi môn mà nàng mang tới. "Những của hồi môn kia đã cất tốt chưa?" Nàng hỏi, nếu nàng đã gả đến đây, mấy thứ kia chính là chỗ dựa duy nhất của nàng. "Đều đã cất vào trong nhà kho." Nha hoàn nói: "Nhưng mà... Vừa rồi khi đi đến nhà kho nô tì phát hiện ra, mấy gian bên trong nhà kho đều trống không." "Có lẽ là bọn họ cố ý dọn dẹp nhà kho để cho phu nhân chúng ta để đồ." Một nha hoàn khác nói. Mọi người ta ta ngươi ngươi nói chuyện, nhị thiếu gia trên giường đã tỉnh lại. Ngũ tiểu thư tiến lên phía trước: "Muốn uống nước sao?" Nhị thiếu gia che đầu, mơ hồ đáp lời. Nha hoàn đứng ở một bên lập tức đưa nước cho Ngũ tiểu thư. Nhị thiếu gia suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, khi thấy khuôn mặt của Ngũ tiểu thư, hắn liền la lớn lên một tiếng, hất chén trà vỡ nát. "Yêu... Yêu quái!" Trong tân phòng vang lên tiếng thét chói tai của nhị thiếu gia. Trong viện Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam ghé vào trên giường, đặt sáu miếng ngọc sư tử lên gối, đếm từng cái từng cái một, sau đó lại đếm quay lại một lượt nữa. "Trong viện nhị gia rất náo loạn." Bên ngoài có gã sai vặt nói: "Nhị gia uống quá nhiều rượu, coi tân nương tử là yêu quái, đuổi đánh chạy loạn khắp sân..." Như Tiểu Lam cười khanh khách. Tay Thanh Mặc Nhan cầm quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo tia sủng nịch không tên. "Yên tâm đi, thuốc này qua đêm nay thì sẽ tự hết tác dụng." Như Tiểu Lam dịch đến gần chân hắn lấy lòng nói: "Ai bảo hắn bắt cóc ta, ta cũng phải xả giận mới thấy thoải mái được." Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng, không nói tiếp. Này cũng coi như hắn đang cam chịu. Như Tiểu Lam gối đầu lên đùi hắn, đùa nghịch ngọc sư tử trong tay, tóc đen dài mượt giống như dòng suối chảy xuôi trên giường. Thanh Mặc Nhan lật trang sách, chờ đến khi hắn cúi đầu nhìn xuống một lần nữa, Như Tiểu Lam đã ngủ say, một bàn tay vẫn còn đang nắm chặt lấy bảo bối ngọc sư tử của nàng, đôi môi hơi hé mở tựa như quả ngon ngọt lịm, dụ người nào đó đến hái. Thanh Mặc Nhan hơi cúi người, thăm dò một chút, rồi nhẹ nhàng ấn xuống... Đêm thu tĩnh lặng, bên ngoài cửa sổ chỉ có tiếng côn trùng kêu. Sáng sớm ngày hôm sau, công việc trong viện Thanh Mặc Nhan lu bù lên, Huyền Ngọc không ngừng ra ra vào vào chính phòng. Lần này Thanh Mặc Nhan rời khỏi kinh thành, muốn mang cả Như Tiểu Lam đi theo, cho nên phải chuẩn bị kỹ một số thứ, đến ngay cả hồ cừu (*) cũng cho vào để dự bị. (*) Hồ cừu: Da cáo dùng may áo ấm. Phóng tầm mắt nhìn khắp trong viện, người nhàn hạ nhất chỉ có mình nàng... A không, còn có một người nữa, đó chính là rối gỗ Ngàn Thương. Trừ bỏ giết người, những việc khác Ngàn Thương đều không làm tốt, lại còn có thể làm cho sự việc đang đơn giản trở nên phức tạp hơn, vì vậy mọi người đều muốn cách xa hắn một chút. Như Tiểu Lam chuẩn bị cho Ngàn Thương một bộ phục sức nữ tử, phối với đấu lạp có lớp sa mỏng màu đen rũ đến bên hông, nhìn qua quả thật có cảm giác giống như hiệp nữ giang hồ. "Ngàn Thương, ngươi biết cưỡi ngựa không?" Như Tiểu Lam nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu, bọn họ đi xa thế này chắc chắn chỉ có thể cưỡi ngựa, cũng không nên để cho Ngàn Thương chạy theo ở phía sau đi. Ngàn Thương lắc đầu: "Cưỡi ngựa quá chậm." Quả nhiên là không biết, xem ra chỉ có thể an bài cho hắn một chiếc xe ngựa riêng. Như Tiểu Lam đi tìm Thanh Mặc Nhan, kết quả nhìn thấy quản gia trong phủ đang đứng nói chuyện với hắn. Chỉ một lúc sau, đã thấy quản gia hành lễ rời khỏi, sắc mặt Thanh Mặc Nhan có chút khó coi. "Xảy ra chuyện gì sao?" Như Tiểu Lam không hiểu hỏi. "Trưa nay chúng ta phải đến tiền viện dùng cơm." Ngữ khí hắn lạnh như băng. Tiền viện, chính là sân của lão Hầu gia, tại sao đột nhiên lại muốn mời bọn họ đến đó ăn cơm? Như Tiểu Lam đầy một bụng nghi ngờ, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Thanh Mặc Nhan, nàng cũng không dám nói lung tung cái gì, đành phải thành thành thật thật đi theo phía sau hắn, không lâu sau đã đến được tiền viện. Trên bàn bày đầy đồ ăn, khuôn mặt lão Hầu gia trầm xuống ngồi ở trên ghế tựa, bộ dáng giống như có ai thiếu tiền hắn không bằng. "Phụ thân." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt gọi một câu. Khóe miệng Như Tiểu Lam giật giật, nàng không nghĩ muốn hành lễ với đối phương. Ngay tại thời điểm nàng do dự, Thanh Mặc Nhan đã kéo nàng ngồi xuống, hiển nhiên cũng không có ý muốn nàng thỉnh an phụ thân hắn. Hai bên quai hàm lão Hầu gia run rẩy, hừ lạnh một tiếng, thế nhưng không có nắm chặt việc này không buông. Như Tiểu Lam cảm thấy ngoài ý muốn. Lão già này tuyệt đối là có mưu tính gì đó, bằng không đã sớm nhảy lên mắng người rồi. Nàng đang nghĩ, đã thấy nhị thiếu gia mang theo Ngũ tiểu thư bước vào, trên mặt hai người một mảng xanh một mảng tím, tựa như vừa hí xướng xong nhưng vẫn chưa kịp tẩy trang. Như Tiểu Lam gắt gao cắn môi, thật vất vả mới giấu đi được ý cười xấu xa trên mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]