Huyền Ngọc dè dặt cẩn trọng tựa đầu vào cửa thư phòng, gọi một tiếng: "Thế tử?"
"Vào đi." Trong phòng truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan, nghe qua rất bình thản.
Huyền Ngọc ổn định tinh thần, cầm y phục trên tay đi vào trong.
"Đã mua bộ y phục mới." Huyền Ngọc nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Khó trách thế tử bảo hắn đi ra ngoài tìm mua y phục, cái kia nha đầu này hình như lại lớn hơn rồi.
Thân thể Như Tiểu Lam được bọc bằng quan bào của Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan chỉ mặc một kiện áo trong đơn độc đứng ở bên cạnh nàng, hết sức chuyên chú giúp nàng vén tay áo.
"Để y phục lên bàn, ra ngoài." Thanh Mặc Nhan không hề ngẩng đầu lên.
Lúc này Huyền Ngọc mới kịp có phản ứng, hắn luôn nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam, cho nên đã làm cho thế tử mất hứng.
Nhìn thấy Huyền Ngọc đã xoay người đi ra ngoài, Như Tiểu Lam liền đi đến bên bàn lấy bộ quần áo mới.
Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Ngươi biết tự mặc quần áo?"
Như Tiểu Lam xanh mặt.
Không thể giữ chút mặt mũi cho ta sao! Nếu không phải ngày nào ngươi cũng mặc quần áo giúp ta, ta sẽ đến mức cái gì cũng không biết như thế này sao.
Thanh Mặc Nhan cầm lấy bộ y phục, Như Tiểu Lam không chịu được nói: "Ngươi... Quay lưng lại đi."
"Ta quay lưng lại thì sao mặc giúp ngươi được?" Thanh Mặc Nhan nâng mi.
"Ta tự mặc!" Như Tiểu Lam gắt gao túm lấy kiện quan phục trên người, trên áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486341/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.