Vẻ mặt Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn Như Tiểu Lam: "Ngươi không muốn gả đi?"
"Không gả." Như Tiểu Lam lắc đầu nhỏ: "Ta không đi đâu hết."
"Lời này là thật?" Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một tia ánh sáng nhạt.
"Ân, không có ai tốt bằng ngươi, ta không muốn gả ra ngoài." Như Tiểu Lam có chút thất thần nói, xem ra giấc mộng lấy một phu quân thư sinh của nàng đã tan thành mây khói.
"Bằng không ngươi gả cho ta đi." Thanh Mặc Nhan ra vẻ tùy ý nói một câu.
Như Tiểu Lam cho rằng bản thân nghe lầm, ngốc lăng ở nơi đó đến nửa ngày cũng không khôi phục lại tinh thần được.
Thanh Mặc Nhan thấy nàng ngơ ngác nhìn hắn đến xuất thần, liền duỗi tay ra nhéo nhéo mặt nàng, đứng dậy nắm lấy tay nàng tiếp tục đi vào trong viện.
Giống như lời vừa rồi không phải do hắn nói ra.
"Kỳ thực... Cũng không phải là không thể được..." Bên cạnh truyền đến thanh âm cúi đầu lẩm bẩm.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan cong lên, tùy ý nói: "Không vội, ngươi có thể từ từ suy nghĩ."
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam bỗng trầm tĩnh lại, cảm xúc khẩn trương rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên có người thổ lộ với nàng, cái này cũng xem như là thổ lộ đi?
Nàng cũng không xác định được.
Thanh Mặc Nhan không phải loại người thích đùa bỡn người khác, sẽ không phải là hắn cố ý đùa với nàng đi.
Nguyên bản nàng còn đang khẩn trương muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà khi nghe Thanh Mặc Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486337/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.