Rối gỗ Ngàn Thương vẫn đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích, mọi người ai cũng không dám đi qua đó thăm dò.
Như Tiểu Lam giơ tay lên, chó ngốc liền nhu thuận ngồi ở trước mặt nàng.
"Để nó đến xem đi." Nàng nói với Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày: "Nếu chó ngốc bị thương ngươi sẽ lại khóc tiếp."
"Lần này sẽ không." Như Tiểu Lam tự hào nói: "Mạng sống của chó ngốc bây giờ đã thuộc về ta, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không bao giờ chết."
Đối với Âm Dương Sư mà nói, chó ngốc hiện tại không phải là thực thể, bất quá về vấn đề này nàng không biết nên dùng cách nào để giải thích cho Thanh Mặc Nhan rõ được.
Nghe xong lời này, trong lòng Thanh Mặc Nhan bỗng nhiên lại dâng lên cảm giác khó chịu.
Một con chó ngốc như thế lại có thể đồng sinh cộng tử với vật nhỏ của hắn?
Chó ngốc cảm nhận được ánh mắt không tốt của Thanh Mặc Nhan, thân thể theo bản năng run run vài cái.
Như Tiểu Lam lúc này đúng là tự tin bạo dạn, nàng vung mạnh tay lên, kêu lớn một tiếng: "Đi!"
Chó ngốc lập tức vui vẻ xoay người đánh úp về phía rối gỗ Ngàn Thương.
Đám người Huyền Ngọc đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào động tác của chó ngốc, thấy nó trực tiếp bổ nhào lên người Ngàn Thương, đuôi giơ cao lên trên...
"Rưng rưng!" Trong ngôi lầu chỉ nghe thấy duy nhất tiếng chó sủa vang vọng.
Đám người Huyền Ngọc bắt đầu âm thầm lo lắng thay cho chó ngốc, nhưng một lúc sau không biết là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486324/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.