Xe ngựa mới đi tới cửa thôn, Huyền Ngọc đã kiên trì bắt xe ngựa phải dừng lại, sống chết cũng không chịu cho xe đi tiếp về phía trước.
Thanh Mặc Nhan cũng biết là Huyền Ngọc đang lo lắng cho hắn, nên đành phải tự mình ra khỏi xe.
Trong không khí tràn ngập vị thuốc nồng đậm.
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, lấy khăn ra che mũi lại.
Vừa định bước xuống xe, chợt thấy phía sau bị cái gì đó kéo lại.
Quay đầu, chỉ thấy Như Tiểu Lam đang vươn đầu ra ngoài, gắt gao nắm chặt góc áo hắn.
"Ngươi chờ ở trong xe không cần phải đi theo." Thanh Mặc Ngan trấn an nói.
Như Tiểu Lam vẫn không chịu buông tay: "Thanh Mặc Nhan, ngươi không cần phải đi."
"Tại sao?"
"Nơi này có quá nhiều sương mù dày đặc." Như Tiểu Lam nheo đôi mắt lại, xung quanh quá mức mờ mịt, khiến cho nàng nhìn không rõ thôn xóm ở trước mắt.
"Sao có thể, chúng ta sao không nhìn thấy sương mù a?" Huyền Ngọc không hiểu hỏi.
Thanh Mặc Nhan một lần nữa đem tầm mắt nhìn vào trong thôn, đường nhỏ yên tĩnh, phòng ốc thấp bé cũ kỹ, cũng không có cái gì gọi là sương mù dày đặc, hơn nữa trước tầm mắt cũng rất rõ ràng.
Như Tiểu Lam lại một lần nữa lôi kéo y phục của hắn: "Nơi này có chút kỳ quái, không bằng để sáng mai quay lại sẽ tốt hơn."
Thanh Mặc Nhan nhớ tới nàng đã từng nói qua, sau khi mặt trời xuống núi nàng mới cảm giác được tà khí.
Có lẽ thật sự giống như lời nàng nói, không bằng để ban ngày quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486293/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.