Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam lên xe ngựa.
Bánh xe chuyển động, thân hình Như Tiểu Lam không ổn, đầu đụng vào trên cạnh xe.
Thanh Mặc Nhan thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, chỗ nào đó trong lòng bỗng rối tinh rối mù.
"Cũng tại ngươi tham ăn." Hắn kéo nàng lại gần, để nàng ngồi lên trên đùi mình.
Ánh mắt to ngập nước của Như Tiểu Lam nhìn vào hắn, nhếch miệng cười ngây ngô: "Thanh Mặc Nhan, ta muốn về nhà."
Thanh Mặc Nhan tiếp lời: "Về nhà."
"Nhưng mà sau khi ta về rồi sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngươi nữa." Như Tiểu Lam chu môi.
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Nàng nói muốn về nhà, nguyên lai là không giống với ý về nhà mà hắn vừa nghĩ?
Như Tiểu Lam thì thầm trong miệng, Thanh Mặc Nhan nghe nàng nói đứt quãng.
"Trở về được thì thật tốt... Mỗi ngày ta sẽ không cần lo lắng phải ăn chuột chết, cũng không cần lo lắng bị phụ thân ngươi đuổi ra ngoài, không cần mỗi ngày phải lấy lòng ngươi... Sau này tha hồ mà sống."
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan dần dần ảm đạm xuống: "Huyền Ngọc." Hắn hướng ra phía ngoài gọi.
"Thế tử có gì phân phó?" Bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc.
"Ra khỏi thành, đến điền trang (*)."
(*) Điền trang: Ruộng vườn, trang trại của quý tộc. Đồng nghĩa với trang viên.
Huyền Ngọc ngẩn người: "Không trở về Hầu phủ?"
"Ân."
Xe ngựa đổi hướng, ra khỏi thành.
Vừa ra khỏi thành Như Tiểu Lam đã bắt đầu lăn lộn, gân cổ căng lên một cách kỳ quái, sau đó liền bò lên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486291/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.