Thanh Mặc Nhan cũng không thay quần áo, chỉ mặc lên một kiện áo choàng rồi mang Như Tiểu Lam đi đến tiền viện.
Dọc theo đường đi tâm của Như Tiểu Lam đều bị nâng lên đến cổ họng.
Lần trước thời điểm nàng gặp qua hầu gia, nàng vẫn đang ở trong bộ dáng của mèo hương, đến ngay cả một tiểu động vật mà lão hầu gia hắn cũng không tha cho, bắt Thanh Mặc Nhan phải ném nàng đi.
Thế nên đối với lão nhân này, một chút hảo cảm nàng cũng không có, cho nên bất tri bất giác bước chân nàng đã bị chậm hơn.
Thanh Mặc Nhan lại hiểu nhầm, hắn cho rằng tiểu hài tử nào đó đang sợ hãi.
Hắn dừng bước chân lại, thấy Như Tiểu Lam mơ mơ màng màng đụng vào người hắn.
"Đang suy nghĩ cái gì?" Từ trên cao hắn nhìn xuống nàng.
Như Tiểu Lam bĩu môi: "Phụ thân ngươi sẽ không thích ta."
Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Ngươi không cần phải làm cho hắn thích."
Nhìn vật nhỏ vẫn đang ngốc lăng ở đó, hắn liền ngồi xổm xuống, đem nàng kéo đến trước mặt: "Ngươi là sủng vật của ta, ngươi chỉ cần làm cho ta vui là được."
Sủng vật? Xem ra cả đời này nàng cũng sẽ không thoát khỏi được cái danh hiệu sủng vật này.
Thấy Như Tiểu Lam vẫn bĩu môi, Thanh Mặc Nhan liền cúi người bế nàng lên, cánh tay mập mạp của nàng choàng lên trên cổ hắn, thân thể tản mát ra mùi xạ hương nhàn nhạt.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động khẽ thở dài, tuy rằng Trường Hận đã nói chỉ cần một năm là vật nhỏ sẽ lớn lên, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486281/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.