Nhìn mèo hương đang trừng mắt lên nhìn hắn, khiến cho khóe miệng của hắn không khỏi câu lên một chút.
"Như thế nào? Hay là ngươi vẫn cảm thấy ăn đồ sống sẽ tốt hơn?"
Tốt cái quỷ nhà ngươi!
Như Tiểu Lam tức giận, hận không thể cào mấy đường lên trên mặt hắn.
Thanh Mặc Nhan hơi nghiêng mặt, cực kỳ có kiên nhẫn chờ nàng lại gần đây.
Như Tiểu Lam ngồi xổm ở trên đùi hắn, ánh mắt đột nhiên xẹt qua tay hắn...mặt trên có những vết cắn rất nhỏ, tuy nó không chảy ra máu, nhưng mà vừa nhìn qua thì liền biết là do cái gì gây ra.
Là nàng làm sao?
Như Tiểu Lam ngốc lăng nhìn chằm chằm vào tay hắn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Nàng không nhớ rõ ở thời điểm nào nàng đã cắn hắn bị thương.
Thanh Mặc Nhan cảm nhận được sự yên tĩnh của vật nhỏ, vì thế liền cúi đầu nhìn về phía nó.
Đầu lưỡi phấn hồng duỗi ra bên ngoài, liếm láp trên ngón tay hắn, mang theo một tia ấm áp ướt át, còn có chút cảm giác hơi ngưa ngứa, ngứa đến tận trong tâm của hắn.
"Không phải nơi đó." Thanh Mặc Nhan cố nhịn cười: "Là ở đây."
Một chút xin lỗi trong lòng Như Tiểu Lam liền biến mất không thấy đâu.
Gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm cái gì, cư nhiên lại muốn nàng hôn lên mặt hắn.
Bực bội mà cắn móng vuốt, trong lòng Như Tiểu Lam hết sức rối rắm.
Lần trước nàng vô ý liếm vào miệng hắn, bất quá cũng không phải là do nàng cố ý, bây giờ hắn lại tự mình đưa ra yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486252/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.