Con rối gỗ bị cho vào rương sắt rồi khóa lại.
Thanh Mặc Nhan xoay người trở về thư phòng, lúc này mới có người đến rửa sạch chậu than, rồi bắt đầu quét tước sân ngoài.
Huyền Ngọc tự mình đem rương sắt cho vào một gian nhà kho riêng biệt.
Thời điểm xoay người khóa cửa lại, hắn nghe thấy trong rương sắt phát ra thanh âm đập vào mặt rương nặng nề.
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng hắn lại nghe thấy rõ ràng vô cùng.
Mấy tạp dịch đứng ở một bên bị dọa cho hoảng sợ: "Như vậy...thật sự có ổn không?"
Huyền Ngọc hừ một tiếng: "Sợ cái gì, chỉ cần làm theo phân phó của thế tử là được, ai cũng không được tới gần nơi này."
Mọi người gật đầu tuân mệnh.
Huyền Ngọc động tác khóa lại cửa nhà kho.
Cách một cánh cửa, mọi người vẫn còn nghe được thanh âm đập mạnh từ bên trong.
"Đông...đông..."
Thanh âm này vẫn tiếp diễn liên tục tới khi hoàng hôn buông xuống, lúc này mới thấy ngừng lại.
Cùng lúc đó, trong một biệt viện ở trong thành.
"Xem ra vật kia không thể sử dụng nữa rồi." Trong phòng u ám, một nam tử buồn bã nói.
"Vì sao không thể sử dụng?" Ở phía sau nam tử vừa nói có ngồi một nam tử khác, trong phòng tối tăm không đốt đèn, cho nên không thấy rõ được mặt hắn, ở trên đầu vai hắn có một con chồn trắng đang nằm bò lên, da lông tuyết trắng hết sức bắt mắt, nam tử vừa hỏi lại, vừa ôn nhu chơi đùa lông trên người nó.
"Ta đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486246/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.