Sau khi Thanh Mặc Nhan cùng Canh tiên sinh bàn bạc chính sự xong, ngoài trời đã là buổi trưa.
Như Tiểu Lam ghé vào trên cửa sổ ngáp liên tục.
Thanh Mặc Nhan cũng bận rộn cả đêm không ngủ, bất quá hắn đã quá quen với việc này, vì thế sau khi tiễn Canh tiên sinh đi thì hắn lại đâm đầu vào làm việc.
Như Tiểu Lam lại ngáp một cái, nước mắt lưng tròng.
Nàng rất muốn ngủ, nhưng cái bụng lại kêu lên không ngừng.
Ngước mắt lên nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, lại thấy hắn đang nghiêm túc xem xét hồ sơ, giống như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nàng.
"Ọc ọc..." Bụng lại vô tình kháng nghị.
Như Tiểu Lam liếm liếm miệng, không có biện pháp, chủ nhân đã không cho đồ ăn, thì nàng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Xoay người, nhảy nhanh ra ngoài cửa sổ.
Huyền Ngọc đi đến cửa, bỗng thấy một đạo hắc ảnh chợt lóe qua, chờ đến khi hắn ổn định lại khay cơm trên tay, thì đạo hắc ảnh kia đã không thấy đâu.
"Thế tử, dùng cơm đi." Huyền Ngọc khuyên nhủ.
Thanh Mặc Nhan buông bút xuống, đột nhiên phát hiện cửa sổ ở đối diện trống không.
"Vật nhỏ đâu?"
Huyền Ngọc để khay cơm xuống: "Vừa rồi đã chạy ra ngoài."
Đôi mày Thanh Mặc Nhan nhăn lại.
Ăn cơm đối với tiểu gia hỏa kia là một việc vô cùng quan trọng, nó như thế nào đến ăn cũng không màng mà chạy đi?
"Tìm nó trở về." Thanh Mặc Nhan nói, không biết tại sao khi không nhìn thấy vật nhỏ, hắn liền có cảm giác không muốn ăn.
Huyền Ngọc ngoài miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1486242/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.