Chương trước
Chương sau
"Vậy...cũng không cần thiết lắm." Tiết Thanh Linh cảm hấy bản thân mình không phải là một giám công nhỏ, sao có thể mỗi ngày nhìn chằm chằm đối phương không tha cơ chứ.
Bùi Sơ cười khẽ một tiếng, "Giờ em nói một câu em có muốn hay không đi."
Tiết Thanh Linh vùi đầu vào bả vai đối phương, từ đáy lòng mà nói thì tất nhiên là... "Muốn."
"Sau này em sẽ trở thành một vị giám công nhỏ, ngày ngày nhìn Bùi phạm nhân tội nặng đến thật gắt gao, chạy cũng không chạy được nhé."
Tiết Thanh Linh lẩm bẩm bảo: "Chàng mà chạy em cũng đâu có bắt được đâu."
"Em nói cái gì đó? Em mà còn nói như vậy là ta chạy thật đó..."
Tiết Thanh Linh đột nhiên siết chặt vòng eo người trước mắt thêm một chút, gắt gao ôm lấy đối phương, dữ dằn nói: "Không cho chạy, chỉ cho phép treo bên người Tiết gia tiểu công tử thôi."
"Không chạy, không chạy nữa. Đúng rồi, ta mua một ít bánh màn thầu ngàn tầng về này, em có muốn ăn chút không? Lúc trước em nói bánh màn thầu ngàn tầng của bà Tôn ăn rất ngon, cho nên lúc trở về đi ngang qua ta liền ghé vào mua một ít. Cửa hàng kia kinh doanh cực kỳ náo nhiệt, ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được bánh về, nên mới trì hoãn thời gian đó."
"Ta đi ra ngoài là vì muốn mua ít đồ, sau đó gặp được hai bệnh nhân. Hai mẹ con kia bệnh tình đều cực kỳ nghiêm trọng, ta chữa cho họ mất hơn một canh giờ..." Bùi Sơ kéo Tiết Thanh Linh ngồi xuống, vừa ăn màn thầu vừa tỉ mỉ kể lại chuyện hơn nửa ngày hôm nay mình ra ngoài làm cái gì. Nhưng mà hắn vẫn không có nói chuyện hắn đã mua trạch viện, bởi trạch viện Trương gia hiện giờ đã rách bung bét nát tan, đợi sau khi hắn tu sửa xong mới mang Tiết gia tiểu công tử đi xem được.
Bọn họ ăn hết bánh màn thầu xong thì có nhân viên dẫn hai người tiến vào trong y quán. Trong thời gian Bùi Sơ rời y quán cũng có không ít bệnh nhân tới cầu chữa bệnh. Bệnh bộc phát nặng quá Tiết Thanh Linh kêu họ chuyển đi y quán nhà khác, bệnh chứng nghiêm trọng nhưng không quá vội thì hỏi bọn họ chờ một lát hoặc hẹn ngày khác quay lại. Hiện giờ Bùi Sơ đã về, Tiết Thanh Linh liền kêu nhân viên đi báo cho hai người bị lở loét ác tính tới khám bệnh lúc nãy quay lại.
"Trong hậu viện còn mấy phòng cũng nên dọn dẹp một chút đi."
"Có lẽ còn cần chiêu thêm một hai vị đại phu nữa." Hiện giờ Hồi Xuân đường chỉ có một mình Bùi Sơ làm đại phu. Bùi Sơ có việc rời đi thì y quán lại biến thành trạng thái không còn mống đại phu nào như hồi trước.
"Dạ."
Bùi Sơ đi chữa bệnh cho hai người bị bệnh lở ác tính kia, còn Tiết Thanh Linh thì chạy đi làm vài món ăn. Đợi Bùi Sơ trị liệu xong, hai người ăn bữa tối trong y quán, sau đó Tiết Thanh Linh cũng không lưu lại thêm một chút, nói mình phải trở về nhà liền.
Trong lòng Bùi Sơ nghi hoặc, "Sao mấy hôm nay trở về sớm như vậy?"
Trước đây Tiết Thanh Linh sau khi cơm nước xong còn muốn nán lại thêm phút chốc, dính ở bên cạnh hắn không nỡ lên xe ngựa. Mà hôm nay cư nhiên lại rời đi sớm như vậy, khiến Tiểu Bùi đại phu trong lòng có chút không thoải mái.
"Trong nhà có việc, mẫu thân kêu ta trở về sớm một chút. Bà mời một tiên sinh tới dạy ta vài thứ ấy mà." Tiết Thanh Linh lấp la lấp lửng giấu giấu giếm giếm trả lời vấn đề này. Thực ra là do chính cậu muốn học. Ai bảo lúc trước cậu dám khoác lác khoe khoang nói muốn biểu diễn tài nghệ đánh đàn trước mặt Bùi Sơ cơ!
Hiện giờ chỉ có thể tạm thời cười khổ ôm chân Phật, khổ luyện kỳ nghệ một hồi trước, miễn cho Bùi Sơ nghe thấy tài nghệ chơi đàn đáng bị sét đánh của cậu sẽ sợ không muốn đến nhà cậu cầu thân nữa.
"Học cái gì thế?"
"Dù sao cũng là... mấy chuyện cần phải học. Học tầm mười ngày nửa tháng là xong rồi." Ánh mắt Tiết Thanh Linh láo liên nhìn, giơ tay bóp bóp hai má, hi vọng mình có thể thông minh một chút, sớm học thuộc một ca khúc một cách trôi chảy không bị ngắc ngứ là được.
"Vậy cũng tốt, khổ cực em rồi, còn phải thức đêm học."
Bùi Sơ tiễn Tiết Thanh Linh lên xe ngựa, đưa mắt nhìn đối phương rời đi. Vốn dĩ đã lên kế hoạch hôm nay là sau khi ăn xong hắn sẽ thổi sáo cho Tiết Thanh Linh nghe. Sáng nay khi còn ở Trương gia thổi hai ca khúc khiến cho hắn cảm thấy có chút ngứa tay, muốn tấu nhạc đến điên rồi, muốn thổi cho Tiết Thanh Linh nghe. Đương nhiên, kỳ thực hắn cũng muốn ở trước mặt người mình thương khoe chút tài mọn, giống như mấy con khổng tước thích xòe đuôi thôi mà.
Đáng tiếc đối phương đã rời đi trước rồi.
Mà lúc này Bùi Sơ còn không biết, hồi trước sau khi nghe tiếng sáo của hắn Tiết Thanh Linh bị sang chấn tâm lý luôn rồi. phihan.wordpress
Bùi Sơ tiễn Tiết Thanh Linh đi, không thể làm gì khác là thở dài thườn thượt, tháo ống sáo bên hông xuống, phi thân lên nóc nhà, nhàn nhã bước trên mái ngói như đi bộ, trên đỉnh đầu là ánh trăng sáng vằng vặc. Cả ngày hôm nay trời nắng ấm như vậy, khi màn đêm buông xuống cũng mang vẻ đẹp lạ thường, trời quang mây đãng, ánh trăng mờ ảo chậm rãi từ trên bầu trời đổ xuống đất. Giữa từng cơn gió lạnh ban đêm, Bùi Sơ ngửa đầu thưởng thức ánh chăng một lát.
Chỉ tiếc là không có rượu.
Cảm thấy tiếc hận trong lòng một hồi, hắn đặt sáo ngọc ở ngay bờ môi, năm ngón tay đặt trên lỗ sáo, nhìn ánh trăng ở trên trời cao mà bắt đầu thổi một khúc nhạc. Tiếng sáo du dương trầm bổng dưới màn đêm bắt đầu tuôn trào róc rách như tiếng suối chảy, dần dà còn có một ít hoa tuyết lắc rắc rơi bên cạnh hắn. Hoa tuyết bị gió đêm thổi bay lất phất, rơi lên ống tay áo trắng như tuyết của hắn.
Bùi Sơ vươn tay đón lấy một bông tuyết.
Bông tuyết lập tức tan ra trong lòng bàn tay hắn rồi biết mất, Bùi Sơ nhìn cảnh tượng xung quanh một chút, vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất trống trải, bất chợt thấy vô vị vô cùng. Vì thế hắn thu hồi cây sáo, phi thân xuống sân, trở về phòng mình đóng cửa tĩnh tọa ngủ.
Liễu Ngọc Chỉ bước vào trong cái đình nhỏ ở bên hồ, ngồi trên hàng ghế dài nhìn trời quang trăng sáng, trong lòng tràn đầy vui mừng, khóe miệng lộ ra nụ cười, khen ngợi: "Đã lâu rồi không nhìn thấy ánh trăng xinh đẹp như vậy."
"Hôm nay ta phải tận lực thưởng thức ánh trăng này mới được." Trên bàn tròn ở trung tâm tiểu đình bày một bình trà nóng, còn có một đĩa điểm tâm. Liễu Ngọc Chỉ ăn một miếng bánh hạt sen, càng thấy thêm thỏa mãn.
Trước đình cách đó không xa có một vài nha hoàn hạ nhân đi tới đi lui, sắp xếp bàn ghế để chơi đàn ở nơi đó, sau khi chỉnh sửa lại một chút thì Tiết Thanh Linh ngồi trên ghế đẩu, quyết định chơi thử một bài dưới ánh trăng.
Hôm nay tiên sinh dạy đàn mà mẫu thân mời về cho cậu còn chưa có đến, thế nhưng Tiết Thanh Linh quyết định trước tiên tự mình thử làm quen một chút, tùy tiện tập luyện vài đoạn.
Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn đặt trên dây đàn, sau lưng là ánh trăng sáng rọi. Ánh trăng rơi trên vai cậu, chiếu lên khuôn mặt thanh lệ vô song của cậu, hoa văn hoa sen trên vạt áo trở nên lấp lánh dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng người của cậu cùng bóng cây đàn cùng nhau chiếu trên mặt đất. Hình ảnh giống như tranh vẽ vậy thực khiến người ta lưu luyến khó quên.
Ngay cả Liễu Ngọc Chỉ nhìn thấy dáng vẻ ngồi đánh đàn của tiểu nhi tử nhà mình cũng không thèm thưởng thức trăng sao hồ nước gì nữa, lẳng lặng chăm chú đợi tiểu mỹ nhân trước mắt đánh đàn.
Nha hoàn hạ nhân bên cạnh cũng cùng nhau mong đợi, yên lặng đợi tiếng đàn cất lên.
Bộ dáng Tiết Thanh Linh cúi đầu rũ mắt, ngón tay cậu nhẹ nhảng gảy lên dây đàn, định bắt đầu chơi một bản nhạc...
Đầu tiên là cung thương giốc chủy vũ, tiếp đến cũng là cung thương giốc chủy vũ, sau đó vẫn là cung thương giốc chủy vũ... Tưng tưng tưng vài tiếng dây đàn đứt 'păng' một cái luôn. Tiết Thanh Linh kêu người đổi một cây đàn khác rồi lại tiếp tục đánh đàn với biểu tình vô cùng nghiêm túc tập trung.
Mỹ nhân chơi đàn dưới ánh trăng, bức tranh này mới mỹ lệ làm sao.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Chỉ từ thưởng thức lúc mới bắt đầu biến thành kinh ngạc, sau đó thành mờ mịt, cuối cùng nhịn không được giơ tay xoa xoa mi tâm của mình, lấy cái khăn trong tay che lại tai không muốn nghe. Thêm vào đó lúc này bà cũng chẳng còn tâm tư ngắm trăng nữa rồi.
"Tiết Thanh Linh, con có thể đừng lặp đi lặp lại đoạn này được không?"
"Nương à, con luyện đàn phải luyện từng đoạn từng đoạn một chứ."
Liễu Ngọc Chỉ: "..."
Thôi thôi bỏ đi, không xử lý được tên nhóc con này, bà trốn không được à? Bà lập tức về phòng nghỉ ngơi, đêm nay phải ngủ sớm một chút. phihan.wordpress
Lúc này bà bỗng dưng bắt đầu thấy hối hận vô cùng, chẳng biết đầu óc có vấn đề gì mà tìm tiên sinh dạy đàn cho tên nhóc đầu đất kia cơ chứ? Đây không phải còn sẽ bị thanh âm ma quỷ kia ép buộc tiếp tục rót vào tai hay sao?
Liễu Ngọc Chỉ cảm thấy hối hận muốn chết. Đêm hôm đó bà nằm mơ thấy tiểu nhi tử nhà mình ngồi đánh đàn, nhóc con gảy một cái là dây đàn đứt một cái, gảy tiếp một cái lại đứt tiếp một cái, bên tai không ngừng vang lên tiếng tưng - păng - tưng - păng như tiếng quỷ réo... Sau khi tỉnh dậy, Liễu Ngọc Chỉ ngồi trên giường mà trong đầu vẫn nhớ như in ký ức về cơn ác mộng kia.
Chơi đàn đúng là một chuyện đáng sợ.
Liễu Ngọc Chỉ rất nhanh đã rửa mặt trang điểm xong xuôi, quyết định hôm nay tạm thời bà không muốn nhìn thấy Tiết Thanh Linh con mình nữa. Bà day day mi tâm, ngồi xe ngựa ra ngoài đi tuần tra cửa hàng. Đến một quán trà thuộc gia sản, được người ta cung kính mời vào, Liễu Ngọc Chỉ ngáp một cái, dụi dụi khóe mắt, cúi đầu thưởng thức một ngụm trà mới pha, ăn một miếng điểm tâm, thuận miệng hỏi: "Gần đây xung quanh có chuyện gì mới không?"
"Chuyện mới ư? Hình như là có chuyện viện trạch của Trương gia kia đã được bán đi, có người mới thấy thiếu gia Trương gia cũng người mua đến quan phủ định khế ước rồi."
"Ồ? Là kẻ coi tiền như rác nào mua vậy?"
"Nghe nói là một đại phu họ Bùi."
Liễu Ngọc Chỉ nghe vậy liền phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Sáng hôm nay Bùi Sơ lên núi hai được bảy tám sọt dâu tằm mang về, thuận tiện đào số bạc mình giấu ra, sau khi ăn sáng xong liền cùng thiếu gia Trương gia đến quan phủ.
"Đến hôm nay thân thể ta và nương đã khỏe hơn nhiều lắm, thực sự phải cảm tạ Bùi đại phu rất nhiều."
Vì cảm kích Bùi Sơ chữa bệnh cho hai mẹ con họ, Trương Bỉnh Nguyên thương lượng cùng với mẫu thân, bán tòa nhà này cho Bùi Sơ chỉ với giá một ngàn lượng, sau khi ký khế ước và đóng dấu xong là hoàn thành giao dịch.
Lúc này, Bùi Sơ coi như chính thức định cư ở Lâm An thành. Do nhìn hắn tướng mạo lương thiện, dáng vẻ một bộ thư sinh nho nhã, thân hình khí độ bất phàm, cho dù có chút không rõ lai lịch, sau khi bỏ thêm một ít tiền thì chuyện liền định xuống mà không có bất cứ vấn đề gì.
Sáng sớm nay Dương Bách Hằng cũng y phục chỉnh tề tới trước cửa Hồi Xuân đường. Vừa vào đến cửa Hồi Xuân đường, nhìn thấy chủ nhân y quán liền hỏi y quán liệu còn tuyển đại phu tọa chẩn không.
Tiết Thanh Linh đương nhiên chuẩn bị chiêu thêm đại phu và rõ ràng là sẽ không tùy tiện tuyển người nào cũng được, ít nhất y thuật của đối phương phải ở trên mức tối thiểu mới được.
Dương Bách Hằng trước đây đã từng tọa chẩn trong một y quán ở huyện Phú Dương một khoảng thời gian rồi, khế ước lúc đó vẫn còn giữ lại, ngoài ra còn không ít những kiến giải và tâm đắc trong y thuật mà y đã viết... Tiết Thanh Linh xem qua từng thứ một, quyết định để cho đối phương thử việc trong y quán mấy ngày trước đã.
"Trong y quán còn đại phu khác đúng không?
"Đúng, trừ người ra thì còn một vị Bùi đại phu nữa, mà chàng ấy ra ngoài làm việc rồi."
"Bùi đại phu? Ta cũng quen biết một vị Bùi đại phu, y thuật cực kỳ tinh diệu trác tuyệt, ta vô cùng ngưỡng mộ hắn. Chỉ tiếc hắn là một giang hồ du y, hành y khắp thiên hạ, bốn biển là nhà... Không biết bao giờ mới có duyên gặp lại."
Tiết Thanh Linh nghe được những lời này của y luôn cảm thấy có chút quen tai, "?"
Đúng lúc này Bùi Sơ cũng vừa vặn trở lại y quán, sau khi bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong được mấy bước liền nhìn thấy Dương Bách Hằng đang sắp xếp chỗ ngồi của mình, "???"
Dương Bách Hằng quay đầu lại nhìn thấy Bùi Sơ, "??????"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.