Ban ngày ban mặt cầm loại sách kia nhìn chằm chằm cậu liền thôi đi, tên khốn kiếp này còn dám trộm thiếp thân ngọc bội của cậu!
Trong khoảng thời gian nhỏ sắc mặt Tiết Thanh Linh lúc xanh lúc trắng, đôi mắt phượng xinh đẹp cơ hồ muốn phun ra lửa. Cậu hung hăng trừng người kia, bước chân tăng tốc đi thẳng lên trên cầu.
Bùi Sơ đứng ở trên cầu nhìn khối ngọc bội long lanh bóng loáng dưới ánh mặt trời. Ngọc bội tính chất rất tốt, cả miếng độc nhất màu xanh biếc thuần túy, là chân chính phỉ thúy xanh dương lục tốt nhất. Hai tên tiểu tặc hôm nay không biết, mà bách tính trên đường cũng không nhận ra hàng, chắc mẩm cho rằng đây là mặt ngọc bình thường thôi. Kỳ thực chỉ so giá cả thì mặt ngọc này đã đáng giá bằng vô số túi tiền họ trộm được.
Ngọc xanh dương lục là cái thứ 3 nhe.
Lúc này Bùi Sơ thở phào an tâm, ngọc bội này giá không nhỏ, chủ nhân miếng ngọc nếu mà phát hiện ra bị mất nhất định sẽ tận lực tìm kiếm.
Hắn cũng không cần tốn nhiều công phu chủ động tìm người, chỉ cần an tâm chờ đợi người ta đến lấy lại là được.
"Ngươi trả lại ngọc bội cho ta!"
Bùi Sơ quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt phượng lửa giận ngút trời. Đôi mắt từ trong ra ngoài với con ngươi đen kịt như mực, dưới ánh mặt trời ngày xuân càng giống ngọc thạch trong tay hắn, linh quang lưu động.
Người này hắn đã từng thấy, chính là song nhi lúc trước nhìn thấy trên cầu.
"Ngươi, ngươi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-co-dai-mo-y-quan/782193/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.